Tháng 10 ở Bắc Thành, những chiếc lá ngô đồng màu vàng rơi rụng bên ngoài cửa sổ. Tô Tiểu Tiểu mở cửa sổ, một cơn gió buổi sáng mùa thu mát lạnh phả vào mặt cô.
Sinh viên Đại học B vốn chăm chỉ, trời vừa sáng, từ phía sân thể dục nhỏ cạnh ký túc xá nữ đã vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh.
Chuông báo thức đã reo mà những người nằm trên giường vẫn không ai phản ứng. Tô Tiểu Tiểu dậy sớm nhất đành phải đi tới từng giường gọi mọi người dậy. Phòng ký túc xá có tổng cộng sáu người, chỉ có chiếc giường gần cửa là trống. Chăn đệm sáng màu được gấp lại gọn gàng chỉnh tề, trông trống trải như thể chưa từng có ai động vào.
"Aizz! Là ai bảo rằng lên đại học sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều so với hồi cấp ba hả! Vẫn phải dậy sớm như nhau mà!"
Mấy cô gái vừa oán thán vừa vùng vằng bò dậy khỏi giường. Thời gian không còn sớm, mọi người vội vàng rửa mặt thay quần áo, sau một hồi lộn xộn, họ khoác tay nhau cùng đi đến căng tin để ăn sáng.
Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên là hai người cuối cùng rời khỏi phòng. Vương Quyên là người khá bừa bãi, Tô Tiểu Tiểu đợi một lúc lâu mới thấy cô ta đủng đỉnh chuẩn bị xong. Trước khi đóng cửa lại nhớ ra hôm nay tới lượt mình đổ rác, nhưng mở cửa thì phát hiện túi rác hôm qua còn để ở góc tường đã không còn.
"Cô bạn Chu Lê này chẳng hòa đồng tí nào cả." Vương Quyên nhanh chóng đoán ra là ai đã giúp mình vứt rác. Người trong ký túc xá ai cũng lười nhác, ngoại trừ cô gái tên Chu Lê ít nói thì không thể là ai khác được.
Vương Quyên kể rằng hồi cấp ba, trong ký túc xá mình cũng có một bạn nữ như vậy, là người từ nông thôn chuyển đến, học rất giỏi nhưng ít nói, hỏi một câu thì đáp một câu, cảm giác rất mệt mỏi khi ở cạnh.
Tô Tiểu Tiểu nhớ lại, hình như trong lớp của mình trước đây cũng có một cô bạn như vậy, tính tình trầm lặng, quái gở, khó đoán, thế nhưng cô lại cảm thấy Chu Lê có đôi nét khác biệt.
Sáng sớm mùa thu, mọi người đã lục tục kéo đến ngồi kín giảng đường. Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên bước vào cửa đã thấy Chu Lê ngồi ở hàng ghế phía trước chăm chú đọc sách. Vị trí ở hàng ghế sau luôn rất được ưa chuộng, họ tới quá muộn, chỉ còn lại mấy chỗ ngồi bên cạnh Chu Lê. Hai người bước tới chào hỏi, Chu Lê thấy họ thì cũng chỉ cười nhẹ rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Vương Quyên liếc mắt ra hiệu với Tô Tiểu Tiểu. Tô Tiểu Tiểu cười đáp rồi lấy giáo trình và bút, đặt lên bàn chuẩn bị cho tiết học.
Dù sao cũng là bạn cùng phòng, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên hỏi Chu Lê có muốn cùng đi ăn cơm ở căng tin sau giờ học hay không, quả nhiên bị đối phương từ chối một cách khéo léo, sau đó cả ba cũng không còn giao tiếp gì nữa. Kết thúc một buổi học, Tô Tiểu Tiểu và Vương Quyên vội vàng trở về ký túc xá mà chưa kịp ăn cơm.
Họ bắt đầu thay váy và trang điểm. Vì còn chưa thành thạo, nhìn không thuận mắt nên còn ghé sát vào gương quan sát mặt mình và mặt người kia, rồi đồng loạt nở một nụ cười ngại ngùng, cuối cùng hai người chỉ kẻ lông mày và thoa một lớp son nhạt.
"Hôm nay chắc chắn sẽ có nhiều gái xinh tới, hai chúng ta chắc chắn không thể sánh bằng, vẫn nên để tự nhiên một chút thì tốt hơn." Tô Tiểu Tiểu có gương mặt dễ thương như em bé, cô biết rõ bản thân mình dù có trang điểm thế nào cũng không thể trở thành mỹ nhân, đành vỗ ngực tự an ủi bản thân để giảm bớt hồi hộp. Cô hỏi: "Quyên Quyên, cậu nghĩ đàn anh Triệu Thầm thật sự sẽ đến sao?"
"Sẽ đến chứ. Đây là buổi hoạt động đầu tiên của sinh viên mới như bọn mình ở Câu lạc bộ biện luận. Cậu cũng biết chủ tịch câu lạc bộ là bạn thân của đàn anh Triệu Thầm mà, anh ấy chắc chắn sẽ tới!"
Tô Tiểu Tiểu còn đang hồi hộp thì điện thoại chợt đổ chuông. Cô cầm lấy điện thoại trên bàn, nhìn thấy một đầu số lạ của tỉnh khác, ngạc nhiên vài giây rồi mới đoán được là ai gọi đến. Cô không nghe máy mà cầm điện thoại chạy ra ngoài, vừa đi vừa nói với Vương Quyên: "Hình như là quê nhà Chu Lê gọi tới, mình đi tìm cậu ấy một lúc, cậu chờ mình nhé."
"Hả? Thế cậu mau quay về đấy." Gần tới giờ tham gia hoạt động, thấy Tô Tiểu Tiểu đi rồi, Vương Quyên lầu bầu vài câu: "Đã là thời đại nào rồi, sao còn có người không dùng điện thoại di động chứ."
Tô Tiểu Tiểu nhớ vào giờ này Chu Lê hẳn là đang làm thêm ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh trường, cô rảo bước tới đó. Trên đường đi, cô nhận cuộc gọi. Người gọi tới là một người phụ nữ trung niên, dùng tiếng phổ thông lơ lớ pha lẫn phương ngữ, bà ấy nói muốn tìm Chu Lê. Tô Tiểu Tiểu cho rằng người này là mẹ của Chu Lê, kiên nhẫn lễ phép nói với bà ấy có lẽ phải đợi một lúc, tầm mười phút sau mình sẽ gọi lại cho đối phương.
Đến cửa hàng tiện lợi, Chu Lê quả nhiên đang ở đó. Tô Tiểu Tiểu đứng ở cửa, nhỏ giọng gọi tên Chu Lê. Chu Lê ngẩng đầu thấy cô ấy chỉ vào điện thoại, bèn nói với cửa hàng trưởng một câu rồi ra ngoài.
Tô Tiểu Tiểu đưa điện thoại cho cô rồi nói: "Người nhà bạn tìm bạn, hình như rất sốt ruột, bạn mau gọi lại đi."
Chu Lê nói cảm ơn rồi nhận lấy điện thoại di động từ tay Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu hộc tốc chạy tới đây nên lúc này mồ hôi chảy đầm đìa. Cô bạn sờ vào túi lấy ra từ bên trong một tờ giấy ăn. Thời tiết ở Bắc Thành vào tháng 10 vẫn còn hơi nóng, Tô Tiểu Tiểu vừa lau mồ hôi vừa thở d/ốc, nhìn Chu Lê điềm tĩnh cầm điện thoại, sắc mặt trước sau không thay đổi. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà từ lúc gọi điện cho đến khi cúp máy, Chu Lê chỉ nói đúng hai câu, một câu là "Vâng", một câu là "Ngày mai cháu sẽ gửi tiền cho thím.
Cảm ơn thím."
Cuộc trò chuyện chưa đến ba phút, Chu Lê trả lại điện thoại lại cho Tô Tiểu Tiểu và gửi lời cảm ơn một lần nữa, còn khách sáo nói rằng ngày mai sẽ mua bữa sáng cho cô ấy để bày tỏ lòng biết ơn. Tô Tiểu Tiểu không phải là người tính toán chi li, vội vàng xua tay nói không cần. Chu Lê cũng không nói gì thêm, chỉ gửi lời cảm ơn một lần nữa rồi quay về cửa hàng.
Trước khi đi, Tô Tiểu Tiểu lại nhìn về phía Chu Lê qua cửa kính. Chu Lê mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã cũ, bên ngoài đeo một chiếc tạp dề in logo của cửa hàng tiện lợi, tóc buộc thấp kiểu quê mùa, nét mặt lạnh nhạt, vẻ ngoài không nổi bật giữa đám đông, nhưng lại có phong thái trầm tĩnh không hiện buồn vui, khiêm tốn thong dong.
Trên đường về, Tô Tiểu Tiểu đi rất chậm, trong đầu hiện lên hình ảnh của Chu Lê khi mới đến. Lúc đó Tô Tiểu Tiểu vô tình mở cửa nhà vệ sinh, đập vào mắt là vết sẹo trên người Chu Lê.
Lúc đó vẻ mặt Chu Lê cũng như lúc này, không hề hoảng loạn hay cáu kỉnh khi có người đột ngột xông vào. Cô chỉ lặng lẽ kéo áo, che đi vết sẹo rồi nói: "Mình sắp xong rồi, bạn chờ thêm một lát được không?"
"Ái ui…" Vì quá mải mê hồi tưởng, Tô Tiểu Tiểu đã đâm phải cột điện ven đường, khiến cô bạn đau đến ch** n**c mắt.
Vào lúc Tô Tiểu Tiểu đau đến mức ù tai thì một người đi qua trước mắt, tức thì khiến cô quên hết mọi đau đớn.
Màn đêm buông xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!