Chương 19: (Vô Đề)

"A Lê!"

Trình Hựu Linh và cậu đến sau, cô bé phấn khích hét lên khiến mọi người trong và ngoài cửa đều chấn động.

Triệu Du đứng lên tiếp đón, Trình Hựu Linh vừa lúc chạy tới bên cạnh Chu Lê. Chị giả vờ tức giận trừng mắt nhìn con gái: "Con gái con đứa lớn tướng cả rồi, sao lại không thay đổi cái tật động tí là hét ầm lên? Con có biết lễ phép không?"

Thiên thần nhỏ ngày nào giờ đã khôn lớn, trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Cô bé nghiêng đầu cười mỉm, đôi mắt lóe sáng: "Xin lỗi, con xin lỗi, cũng tại lâu lắm rồi con mới được gặp A Lê mà."

Trình Hựu Linh thắm thiết nắm lấy cánh tay của Chu Lê bước vào phòng bao, sau đó làm nũng với bà ngoại. Mẹ Triệu mỉm cười trìu mến nhìn Chu Lê: "Bác nghe chú Lưu nói tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra, ngày mai để bác chịu trách nhiệm, cháu có thể đưa ông cụ đến không?"

Chu Lê cười nói: "Không cần đâu ạ, cháu không thuyết phục được ông ấy. Cháu cũng đã liên lạc với cháu gái của ông ấy rồi, cô ấy sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện."

"Uh, vậy à." Triệu Du vẫn rất nhiệt tình: "Nếu không, em cho chị số điện thoại của họ, đến bệnh viện của bọn chị sẽ thuận tiện hơn."

Cô cảm ơn Triệu Du trước rồi lịch sự từ chối. Lúc này Triệu Thầm đi vào, kéo ghế ra hiệu cho Chu Lê ngồi xuống. Triệu Du liếc em trai một cái rồi dừng chủ đề, niềm nở mời Chu Lê vào bàn.

Sau khi mọi người có mặt đông đủ, đồ ăn gần như đã được dọn lên. Trong lúc dùng bữa, mẹ Triệu hỏi về tình hình hiện tại của Chu Lê, hầu như là những câu hỏi không đi thẳng vào vấn đề nên không gây ra bất kỳ khó chịu hay bối rối nào. Phần lớn thời gian là người nhà bọn họ trò chuyện, Triệu Thầm thỉnh thoảng đáp lại vài câu, Chu Lê và Trình Hựu Linh chủ yếu tâm sự với nhau.

Trình Hựu Linh mới bước vào năm đầu cấp hai (lớp 7), đang ở độ tuổi nổi loạn khó đoán. Tuy nhiên, bản chất cô bé vẫn thiên về mơ mộng và cởi mở, không có sự đa cảm của một cô gái mới lớn, cứ quấn lấy Chu Lê hỏi này hỏi kia.

"A Lê, hình như chị lại gầy đi rồi. Tuần này em tăng hai cân, chị xem mặt em cũng tròn luôn rồi nè."

"Hai cân không tính là mập, em còn đang tuổi ăn tuổi lớn."

Triệu Du không khỏi thầm lắc đầu khi thấy con gái nói quá nhiều, thấy Triệu Thầm im lặng, cắt xong miếng bít tết trước mặt rồi đổi với chiếc đĩa mà Chu Lê chưa động tới, chị mỉm cười hài lòng.

Trình Hựu Linh kẹp ở giữa hai người, cười nói với Triệu Thầm: "Cậu ơi, cậu phải làm cho A Lê béo lên, không thể để mình cháu béo được."

"Lắm lời."

Trình Hựu Linh là người ít sợ Triệu Thầm nhất trong nhà, cô bé làm mặt xấu với anh, sau đó tiếp tục nói chuyện với Chu Lê.

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí hài hòa. Mẹ Triệu cuối cùng chỉ điểm hai câu, mở lời với Chu Lê: "Mấy ngày nữa để Triệu Thầm đưa cháu về nhà ăn cơm. Đầu bếp ở nhà nấu ngon hơn ở đây nhiều."

Chu Lê không biết nên trả lời thế nào, Triệu Thầm liền trả lời thay cô: "Thời gian này chúng con đang bận, một thời gian nữa sẽ về nhà."

Vốn dĩ Trình Hựu Linh sẽ theo Triệu Du về nhà, nhưng cô bé vẫn còn nhiều chuyện muốn nói với Chu Lê, nhất quyết đòi ngủ lại ở nhà cậu mình, đồng thời muốn Chu Lê đi cùng. Gia đình luôn đáp ứng mọi yêu cầu của cô bé, cuối cùng đành phải thỏa hiệp, Trình Hựu Linh vui vẻ kéo Chu Lê theo Triệu Thầm trở về căn hộ của anh.

Đêm khuya, cô bé và Chu Lê nằm trên giường trong phòng ngủ chính, bật đèn ngủ trò chuyện. Con người càng lớn càng có nhiều phiền não. Trình Hựu Linh có rất nhiều điều để than vãn với Chu Lê. Các giáo viên ở trường quá khó tính, các bạn trong lớp quá tẻ nhạt, có quá nhiều bài tập phải làm, v.v. Chu Lê kiên nhẫn lắng nghe, nhớ lại khoảng thời gian bằng tuổi Trình Hựu Linh, điều hiện lên trong đầu cô chính là những ngọn núi tưởng chừng như vô tận ấy.

"A Lê, hồi xưa chị đi học có phải cũng như thế không?" Trình Hựu Linh mặc đồ ngủ, làn da trắng nõn như trong suốt, ôm gấu bông nằm trên giường đung đưa đôi chân. Các đường nét trên khuôn mặt của cô bé rất thanh tú và hoàn hảo, dễ thương như một con búp bê bằng sứ, mặt mày có nét hơi giống Triệu Thầm, mang chút khí khái anh hùng.

Cô bé cho rằng những rắc rối của mình là do độ tuổi này mang đến.

Chu Lê hồi tưởng rồi nghiêm túc trả lời: "Lúc chị đi học, thầy cô đối xử rất tốt với bọn chị, quan hệ giữa các bạn trong lớp rất hòa thuận, bài tập về nhà rất nhiều, nhưng đa số đều không cảm thấy mệt."

Chu Lê vẫn nhớ tới cô giáo tiểu học của mình. Cô giáo có mái tóc ngắn, hơi béo, làn da thô ráp và đeo một chiếc kính gọng đen dày. Quanh năm, bà dắt theo chiếc xe đạp cũ của mình trên đường núi, đi từng nhà để tìm phụ huynh học sinh, thuyết phục họ cho con đi học.

Tại lớp học bao quanh bởi đất bazan, trong ánh nắng ban mai và hoàng hôn vàng óng, bà đã nói đi nói lại với họ rằng tri ​​thức có thể thay đổi số phận.

"Thôn chị chỉ có một trường tiểu học, bọn chị phải đi qua thôn khác để học cấp hai. Lúc đó không có phương tiện đi lại nên bọn chị phải tự đi bộ. Chủ Nhật có tiết tự học buổi tối, bọn chị phải lên đường sau bữa trưa. Leo lên hai ngọn núi và băng qua một con sông, lúc đến nơi vừa vặn là giờ cơm tối."

Đôi khi nhà trường yêu cầu đến vào buổi sáng, họ phải xuất phát lúc hai hoặc ba giờ sáng. Không ai dám đi đường núi vào ban đêm, họ luôn đi theo nhóm. Lúc đầu có rất nhiều người, nhưng dần dần mọi người không còn đi nữa, số lượng người ngày càng vơi đi.

Khi đi vào ban đêm, sợ nhất là khu rừng tối tăm, thường có những bạn nam nghịch ngợm trốn trong rừng và hù dọa mọi người. Họ sẽ bất ngờ nhảy ra ngoài và la hét như ma, dọa mấy bạn nữ cùng lớp ôm nhau.

Nói đến đây, Chu Lê phát ra tiếng cười. Cô từ nhỏ đã luôn có vẻ mặt điềm tĩnh, người khác cho rằng cô không sợ hãi, vô thức tiến tới ôm cô. Thường thì có vài cô gái sẽ chen vào giữa khiến cô khó thở. Thực ra cô cũng rất sợ, sợ đến nỗi lưng ướt đẫm.

Trình Hựu Linh thích nhất nghe Chu Lê nói về những chuyện này, cô bé chăm chú nghe, miệng lẩm bẩm: "A Lê, tuy rằng tuổi thơ chị đã trải qua vất vả, nhưng sao em thấy chị hạnh phúc hơn tụi em nhiều."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!