Chương 16: (Vô Đề)

Ba giờ chiều, Tiểu Ninh xoa cái cổ đau nhức của mình rồi đến phòng trà nước pha cà phê, tiện thể nghe được đồng nghiệp bàn tán.  

Không phải chuyện gì khuất tất, nên không ai kiêng dè Tiểu Ninh, trợ lý của nhân vật chính, còn có người hứng thú hỏi cô nàng: "Này, Tiểu Ninh, cô làm trợ lý cho chị Chu Lê cũng một thời gian rồi nhỉ? Có gặp bạn trai của chị ấy chưa?"  

Tiểu Ninh thành thật lắc đầu: "Chưa."  

Một ngày có hai mươi bốn giờ, Tiểu Ninh phần lớn thời gian đều đi theo Chu Lê. Nếu không phải mọi người trong công ty nói, cô nàng cũng không biết sếp mình có một người bạn trai cao to đẹp trai và tài giỏi.  

"Nếu tôi là chị Chu Lê, chắc chắn sẽ không làm việc vất vả như vậy. Tiền cũng kiếm đủ rồi, lại có một bạn trai giàu có, đi tận hưởng cuộc sống thì tốt biết bao."  

"Đúng vậy, chị Chu Lê và bạn trai cũng đã yêu nhau được một thời gian rồi nhỉ? Có lẽ cũng nên tính đến chuyện kết hôn."  

"Tôi thấy á, những cặp yêu lâu mà không kết hôn, chắc chắn có vấn đề."  

"Ừm, tôi thấy câu này của bà cũng có lý. Tôi có một người bạn yêu bạn trai sáu bảy năm mà không nói đến chuyện kết hôn, sau cùng cả hai chia tay. Thực ra, hai người có hợp nhau hay không, sau một thời gian yêu nhau là có thể nhận ra. Có những người biết rõ không hợp nhưng không nỡ chia tay, nên cứ dây dưa mãi, đến cuối cùng mới hết hy vọng. Nếu nói là thích thì đúng là phải thật sự thích, nhưng tính cách, thói quen sống và hoàn cảnh gia đình cũng rất quan trọng.

Chuyện tình cảm phức tạp lắm."  

"Ờ ha, nói cũng đúng." Nhiều người tỏ vẻ đồng tình.  

"Mà này, công ty chúng ta có không ít người học cùng trường với sếp Dịch. Nghe nói bạn trai của chị Chu Lê đã từng yêu một cô gái hồi đại học, chia tay rồi độc thân nhiều năm mới đến với chị Chu Lê. Cô nói xem, liệu trong lòng anh ta có còn nhớ đến "ánh trăng sáng" không nhỉ?"

"Ha ha, chắc bà xem nhiều phim truyền hình quá rồi."

Mọi người đều cười, Tiểu Ninh cũng giả vờ hùa theo mà cười vô tri. Cô nàng vừa nhận cà phê xong chuẩn bị quay lại tiếp tục chiến đấu với báo cáo, ngẩng đầu thì thấy Chu Lê đứng ở cửa phòng trà nước. Tiểu Ninh hoảng hốt làm cà phê trong tay đổ ra, nóng đến mức trong lòng thầm kêu lên một tiếng, nét mặt cũng biến dạng. Những người khác cũng nhìn thấy Chu Lê, lập tức ngượng ngập tản ra, người thì tiếp nước, người thì chuyển chủ đề.  

Chu Lê bước vào với vẻ mặt bình thản, như thể không nghe thấy những lời đó. Cô gọi Tiểu Ninh, bảo cô nàng mang tài liệu đã chuẩn bị từ hôm qua theo mình đi gặp khách hàng, Tiểu Ninh đi theo với sự thấp thỏm, những người còn lại thở phào nhẹ nhõm.  

Tiểu Ninh mang tập tài liệu, lái xe công ty lên đường. Cô nàng đã có bằng lái nhưng ít lái xe, kinh hồn bạt vía suốt dọc đường. Chu Lê nhận ra sự căng thẳng của trợ lý, nói một cách mềm nhẹ: "Không sao, lái chậm thôi, không vội."  

Tiểu Ninh nhìn thấy góc mặt bình lặng của Chu Lê qua gương chiếu hậu, cơ thể căng chặt dần thả lỏng.  

Đến công ty khách hàng, giám đốc bên đó nhiệt tình tiếp đón họ. Trong lúc Chu Lê nói chuyện công việc, Tiểu Ninh ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, ghi lại một số chi tiết. Sau khi bàn xong công việc, giám đốc bên đó theo lệ mời Chu Lê dùng bữa. Để thể hiện sự coi trọng, phía họ còn chọn một nhà hàng cao cấp có không khí khá tốt. Tiểu Ninh theo đó được hưởng lợi, ăn đồ ngon, cũng nghe được tiếng đàn piano hay.  

Tiểu Ninh hồi nhỏ đã học piano vài năm, nhưng vì không có năng khiếu nên đã từ bỏ. Trong bữa cơm, cô nàng không kìm chế được nói với Chu Lê: "Chị Chu Lê, cô gái chơi piano kia đàn hay quá."

Chu Lê nhìn về phía cô gái xinh đẹp, thể hiện sự đồng tình bằng một tiếng "Ừ".  

Bữa ăn kéo dài đến tối muộn, mặc dù không uống rượu, nhưng chủ và khách đều vui vẻ. Rời khỏi nhà hàng, họ mới phát hiện bên ngoài lại bắt đầu mưa.  

Mưa thu năm nay nhiều hơn những năm trước, không khí ẩm ướt, lạnh thấu xương. Mặt đất luôn ướt, khiến tâm trạng con người ta cũng trở nên u ám. Tiểu Ninh cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi lái xe, quay sang lại thấy người đẹp vừa chơi piano trong nhà hàng đang nắm tay một bé gái khoảng chừng bảy, tám tuổi đứng ở cửa, có vẻ như đang chờ xe. Bé gái gầy gò, mặt mũi tái nhợt, nhỏ bé trông thật đáng thương.  

Chu Lê đứng cùng họ, không nhìn rõ biểu cảm của cô trong bóng đêm.  

Tiểu Ninh từ bãi đỗ xe đi ra, đỗ xe trước cửa nhà hàng. Sau đó, cô nàng thấy Chu Lê nói với người đẹp: "Hai người ở đâu? Nếu không phiền, tôi có thể chở hai người đi không?"  

Tiểu Ninh không giấu được sự ngạc nhiên trong lòng, hóa ra sếp mình quen biết người đẹp chơi piano.  

Người đẹp kia mặc một chiếc váy dài, khoác một chiếc áo mỏng, trông thật tội nghiệp khi đứng trong cơn mưa thu lạnh lẽo. Cô gái dường như muốn từ chối Chu Lê, nhưng nhìn sang bé gái bên cạnh thì cô ấy lại gật đầu.  

"Cảm ơn." Giọng cô gái nhẹ nhàng, khiến người khác cảm thấy thương mến.  

Chu Lê mở ô trong tay trước rồi mở cửa xe, quay lại thấy cô gái chỉ cầm một chiếc ô, nửa người bị ướt trong mưa liền đi đón họ. Cô gái cẩn thận che chở cho bé gái đi cùng, hoàn toàn không để ý đến những hạt mưa rơi trên người. Tiểu Ninh thấy Chu Lê lặng lẽ đưa ô về phía cô gái, bản thân cũng bị ướt vai.  

Sếp cô vẫn không tỏ vẻ gì, như thể đang làm một việc bình thường. Tiểu Ninh muốn đưa ô cho họ, nhưng cả ba đã nhanh chóng lên xe.

Mưa thu liên miên cản trở bước chân của mọi người, đường phố trở nên đông đúc chật chội, Tiểu Ninh nín thở tập trung, cố gắng lái xe thật yên ổn. Ngồi ở ghế phụ, Chu Lê vẫn im lặng, người đẹp kia cũng cúi đầu, ánh mắt dõi theo bé gái ngồi cạnh.  

Bé gái chớp đôi mắt to đẹp, chăm chú nhìn ra ngoài màn mưa mờ ảo, ngoan ngoãn không nhúc nhích.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!