Chương 15: (Vô Đề)

Sáng sớm thứ Hai, đường phố Bắc Thành đông nghịt không chịu nổi.  

Tiểu Ninh với đôi mắt thâm quầng đã chen chúc trên tàu điện ngầm suốt một giờ đồng hồ. Đến tám giờ, cuối cùng cô nàng cũng kịp đến công ty. Tiểu Ninh tưởng rằng lần này mình nhất định sẽ đến trước Chu Lê, ai ngờ vẫn đến muộn một bước. Là một trợ lý, đến muộn hơn sếp là việc không nên. Tiểu Ninh cảm thấy ảo não, cô nàng úp mặt xuống bàn làm việc.  

Cửa văn phòng mở hé, Chu Lê đang xem tài liệu thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt thận trọng của cô gái nhỏ. Tiểu Ninh đứng ở cửa, nhỏ giọng hỏi: "Chị Chu Lê, em pha cho chị một tách trà nhé?"  

Chu Lê từ chối một cách nhẹ nhàng: "Không cần, một lát nữa tôi sẽ tự làm."  

Tiểu Ninh mới chuyển từ bộ phận khác sang chưa lâu, vẫn chưa nắm rõ tính cách và thói quen của sếp mới, nên không tránh khỏi lo lắng. Tuy nhiên, cảm giác này không kéo dài lâu. Trước khi đóng cửa lại, cô nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Chu Lê: "Lần sau không cần đến sớm như vậy, có việc tôi sẽ báo trước cho em."

Tám giờ rưỡi, công ty bắt đầu có người vào làm. Đến chín giờ, nhân viên cuối cùng đúng giờ điểm danh, một tuần bận rộn bắt đầu.  

Cuộc họp định kỳ kết thúc, bầu không khí trong công ty trở nên căng thẳng.  

Buổi trưa, Tiểu Ninh cùng các đồng nghiệp đến quán ramen Nhật Bản mới mở gần công ty để ăn. Mọi người đều bàn tán về vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Nguy Nhiên và Chu Lê trong cuộc họp.  

"Tôi nghe nói việc Tập đoàn Sở An mua lại công ty chúng ta là "ván đã đóng thuyền" rồi."  

"Á? Liệu đến lúc đó có bị cắt giảm nhân sự không nhỉ?" Nhân viên bình thường không quá quan tâm đến việc ông chủ là ai, chỉ lo lắng liệu có ảnh hưởng đến công việc và lương bổng của mình không.  

"Không biết nữa, tôi nghe nói chị Chu Lê luôn không đồng ý, nên đã xảy ra tranh chấp với sếp Dịch, có thể vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế."  

"Chị Chu Lê không đồng ý thì có ích gì chứ. Dù chị ấy có một chút cổ phần, nhưng công ty chúng ta vẫn do sếp Dịch quyết định, nếu anh ta kiên quyết bán, chị Chu Lê cũng chẳng làm gì được."

"Thế thì cậu lại không biết rồi. Công ty chúng ta tuy do sếp Dịch quyết định, nhưng bạn trai của chị Chu Lê lại là bạn chí cốt của sếp Dịch, là Triệu Thầm của An Hòa nhà họ Triệu. Chúng ta với bên đó cũng không phải cùng cấp bậc, nếu chị Chu Lê để bạn trai chị ấy ra mặt thì sao? Hơn nữa, ngoài chị Chu Lê còn có sếp Trâu nữa, nếu anh ấy cũng không đồng ý, thì sếp Dịch cũng làm gì được."  

"Tôi nghĩ sếp Trâu sẽ đồng ý, giờ anh ấy có còn quan tâm gì đến công ty nữa đâu."  

"Khó nói, họ đều là bạn bè, khi bạn bè gặp phải bất đồng là khó xử nhất."  

"Đúng vậy, cũng không ai muốn trở mặt làm mất lòng nhau."  

Trâu Tự cũng nghĩ như vậy, nên chiều hôm đó, anh trở lại Vị Nhiên. Trước tiên tìm Dịch Nguy Nhiên, rồi lại tìm Chu Lê. Buổi tiệc hôm trước, chính là Trâu Tự cố ý tổ chức, hy vọng thúc đẩy tình cảm giữa những người bạn cũ.  

"Thực ra, lão Dịch không sai, công ty hiện tại tuy phát triển tốt, nhưng những hạn chế về công nghệ vẫn còn đó. Nếu muốn đột phá, có thể sẽ mất mười năm, thậm chí là hai mươi năm, việc sáp nhập với Sở An là lựa chọn tốt nhất."  

Chu Lê nghe xong, vẻ mặt của cô điềm tĩnh: "Sở An không phải là lựa chọn tốt nhất, chỉ là họ đưa ra giá cao nhất."  

Trâu Tự cười, mặc dù phần lớn thời gian Chu Lê rất kiệm lời, nhưng đôi khi những lời cô nói lại rất thẳng thắn: "Chu Lê, không có Dịch Nguy Nhiên thì không có Vị Nhiên, cậu ấy có tư cách để làm như vậy."

Chu Lê lặng đi vài giây rồi nói: "Em biết, nhưng nếu là anh ấy trước đây, sẽ không làm như vậy."  

"Con người đều có thể thay đổi, Nguy Nhiên chỉ muốn sống cuộc sống mà mình mong muốn. Còn em thì sao?" Trâu Tự thở dài: "Vì mặt mũi của Triệu Thầm, hãy nói chuyện với cậu ấy một lần cho tốt, Triệu Thầm không muốn thấy hai người như vậy."

Chu Lê không nói gì thêm. Sau giờ làm, Dịch Nguy Nhiên chủ động mời cô đi ăn, cô không từ chối.  

Trong nhà hàng Âu tĩnh lặng và thanh lịch, họ ngồi đối diện nhau, dường như đây là lần đầu tiên hai người ăn tối riêng với nhau. Thời gian trôi qua, ánh mắt của họ không còn sáng rực như trước.  

Chu Lê chủ động lên tiếng: "Bán đi Vị Nhiên, anh sẽ hối hận."  

Khác với thái độ nghiêm túc của Chu Lê, Dịch Nguy Nhiên từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, thái độ vẫn khiêm tốn nhã nhặn như nhiều năm trước. Anh ta mỉm cười rồi nói: "Chúng ta đều đang theo đuổi những điều mình muốn. Nhưng chúng ta không giống như Triệu Thầm và Trâu Tự, những gì chúng ta có thực sự không nhiều, vì vậy phải từ bỏ một số thứ, em nói xem có đúng không?"  

Ngoài trời bắt đầu mưa.

Chu Lê và Dịch Nguy Nhiên đang ngồi bên cửa sổ, cùng với âm thanh piano du dương rơi vào im lặng vô tận. Bên ngoài, người đi bộ cầm ô vội vã băng qua. Bên trong, thực khách ăn mặc sang trọng đang ăn uống linh đình.  

Lúc này, Triệu Thầm gọi điện thoại đến phá vỡ sự im lặng của họ. Dịch Nguy Nhiên cười nhạt, ra hiệu cho Chu Lê nhận điện thoại trước. Cô đứng dậy rời đi, tìm một chỗ yên tĩnh.  

"Em đã ăn tối chưa?" Giọng nói của Triệu Thầm có chút mệt mỏi.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!