(Chương này kể qua góc nhìn của Tô Tiểu Tiểu, nên mình sẽ để xưng hô theo góc nhìn từ nhân vật này)
Sáu năm sau.
Tô Tiểu Tiểu đã liên lạc lại với Vương Quyên khi nhóm chat hồi đại học đang thảo luận về buổi họp lớp trên WeChat. Trong nhóm chat, mọi người đang trò chuyện sôi nổi, cô chỉ nhắn một câu "Sẽ tới" khi lớp trưởng thống kê số người tham gia, nó nhanh chóng chìm nghỉm trong những tin nhắn liên tục tăng lên.
Lúc mở lại điện thoại, cô nhận được một tin nhắn từ WeChat.
Vương Quyên: Hi, Tiểu Tiểu.
Vương Quyên: Có ở đây không?
Nhiều năm không gặp, Tô Tiểu Tiểu cũng không cảm thấy quá xa lạ với Vương Quyên, cô thường xuyên nhấn like bài viết của cô ấy trên mạng xã hội, cũng sẽ bình luận một câu "Dễ thương quá" khi Vương Quyên đăng ảnh con cái. Qua mạng xã hội, cô biết được một số tin tức gần đây của Vương Quyên. Chẳng hạn như hai năm trước cô ấy đã trở lại Bắc Thành, mở vài nhà hàng lẩu, lái xe sang và mang túi xịn, cuộc sống trôi qua rất thú vị, không giống như những gì họ từng nghĩ rằng Vương Quyên sẽ trở thành một người phụ nữ u sầu trong khuê phòng.
Nhân lúc đang làm biếng tại nơi làm việc, Tô Tiểu Tiểu đã trả lời bằng một biểu tượng cảm xúc, rồi cứ thế cả hai nhắn tin qua lại.
Thời gian đã làm mờ đi những niềm vui và ưu phiền trong quá khứ, cũng làm mờ đi hình ảnh trong ký ức của mọi người. Hai người đã kể rất nhiều về công việc, gia đình, tình cảm, cuộc sống. Tất nhiên, chủ đề được bàn luận nhiều nhất vẫn là những người và sự việc mà họ đã cùng trải qua.
Cả hai trò chuyện hăng say, tin nhắn trong nhóm chat cũng liên tục được đổi mới. Một trong những niềm vui của con người ta khi trưởng thành là thám thính cuộc sống của người khác, rồi so sánh để đạt được một sự thỏa mãn nào đó. Mọi người đều rất hiểu điều này, vì vậy họ rất khéo léo hạ thấp cuộc sống của mình xuống mức gần như bằng không, phân biệt được sự thật và giả dối trong ngôn từ, khiến trò chơi này trở nên thú vị gấp bội.
Mặc dù Tô Tiểu Tiểu không muốn thừa nhận, nhưng theo thời gian, cô dường như ngày càng hiểu rõ sự tồn tại của trò chơi này. Cô đã tán dóc với Vương Quyên đến khi tan ca. Về đến nhà, Tô Tiểu Tiểu ném túi xách xuống, ngã người ra sofa, điện thoại vẫn không ngừng rung, cô ôm gối ôm vào lòng, bắt đầu trả lời tin nhắn.
Tô Tiểu Tiểu: Hâm mộ với bà chủ lớn như mấy cậu, ngồi một chỗ cũng có tiền.
Trò chơi này không phải ai cũng có thể chơi, chẳng hạn như những người bình thường giống Tô Tiểu Tiểu. Cô cũng không ngờ rằng sẽ có một ngày mình ngưỡng mộ Vương Quyên, người ta có sự nghiệp, có gia đình và một cô con gái đáng yêu. Không giống như cô, chỉ có một công việc tuy nhàn hạ nhưng tẻ nhạt và một căn phòng trọ trống rỗng.
Bên kia trả lời nhanh chóng, một cái tên bất ngờ xuất hiện khiến Tô Tiểu Tiểu thoáng chốc hoảng hốt.
Vương Quyên: Cậu hâm mộ tớ làm gì, nếu hâm mộ thì nên hâm mộ Chu Lê ấy.
Vương Quyên: Người ta mới thực sự là người thắng đời cả sự nghiệp lẫn tình yêu.
Vương Quyên: Chẳng phải hồi xưa hai người thân lắm còn gì? Sao vậy, gần đây không liên lạc à?
Tô Tiểu Tiểu cầm điện thoại, tốc độ gõ chữ chậm lại.
Tô Tiểu Tiểu: Đã không liên lạc từ rất lâu rồi.
Cụ thể đã bao lâu, Tô Tiểu Tiểu cũng quên rồi. Hình như là bốn năm trước, sau khi cô chia tay với Hướng Vũ Thừa. Lý do cụ thể là gì, Tô Tiểu Tiểu cũng không thể nói rõ, giữa họ không xảy ra chuyện gì đáng để cãi vã, càng không có thù hằn sâu đậm, cứ như vậy từ từ biến mất trong cuộc sống của nhau.
"Có phải vì Triệu Thầm không? Haha, Tiểu Tiểu đừng để ý tớ nói thẳng nhé, tớ chỉ tò mò không biết cậu ta làm thế nào mà lại đến với Triệu Thầm."
Vào ngày họp lớp, Vương Quyên chủ động hẹn Tô Tiểu Tiểu, hai người gặp nhau trước. Cô ấy đã thay đổi hình ảnh mộc mạc trong ký ức, mặc những bộ đồ hàng hiệu đang thịnh hành, cùng lớp trang điểm khéo léo. So với đó, Tô Tiểu Tiểu với kỹ năng trang điểm không tiến bộ lại trông có vẻ bình thường, không khác nhiều so với thời còn đi học.
Khi nhắc đến Triệu Thầm, Tô Tiểu Tiểu cảm thấy hơi ngại: "Cũng có một phần lý do này, haha, chủ yếu là nhận ra, mình và cô ấy không cùng một hạng người."
Người mà bản thân từng thích một cách nghiêm túc, Tô Tiểu Tiểu cũng không thể dối lòng nói rằng mình hoàn toàn không để tâm.
Không cùng một hạng người cũng là sự thật.
Tốt nghiệp xong, Tô Tiểu Tiểu từng sống chung với Chu Lê một thời gian. Tô Tiểu Tiểu đã thấy hình ảnh làm việc không biết mệt mỏi của Chu Lê, cũng đã thấy cô ấy kiên định nói thích Triệu Thầm. Cô chỉ còn cách giả vờ không quan tâm mà cười khi Chu Lê thẳng thắn nói mình thích Triệu Thầm: "Cậu nói cái này với mình làm gì, mình sớm đã không thích anh ấy rồi.
Mình có phải là gì của anh ấy đâu, anh ấy độc thân, cậu cũng độc thân, không cần phải xin lỗi mình."
Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không có lý do và lập trường để bận tâm. Cô chỉ hâm mộ Chu Lê, vì cô ấy đã làm được điều mà mình luôn ao ước nhưng không thể.
Vương Quyên liếc vẻ mặt bình thản của Tô Tiểu Tiểu, cười một cách đăm chiêu: "Chúng ta vẫn đánh giá thấp Chu Lê, nếu biết trước thì hồi đó nên nịnh nọt lấy lòng cậu ta nhiều vào, cậu nói có phải không?"
Tô Tiểu Tiểu nhếch khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!