Chương 12: (Vô Đề)

Tháng ngày cứ thế trôi trong từng giờ khắc bận rộn.  

Vào buổi tối trước ngày tốt nghiệp, Tô Tiểu Tiểu đã chia tay với Hướng Vũ Thừa. Không phải cảm giác như trời đất sụp đổ trong tưởng tượng của Tô Tiểu Tiểu, cô ấy chỉ khóc vài ngày rồi dần dần trở lại bình thường. Mặc dù ngày chụp ảnh tốt nghiệp, mắt sưng mọng như quả óc chó, nhưng cô ấy vẫn nở nụ cười trên mặt, rủ rê Chu Lê và các bạn chụp rất nhiều ảnh.  

Trong khi đó Chu Lê đã kết thúc quãng đời sinh viên có phần gian truân đối với cô, chính thức trở thành một thành viên của Vị Nhiên.  

Sau khi tốt nghiệp, Tô Tiểu Tiểu không thi lên cao học dựa theo sự bố trí của gia đình, mà tìm một công việc. Cô ấy cùng với Chu Lê thuê một căn phòng nhỏ, bắt đầu cuộc sống độc lập.  

Khi đặt chân vào xã hội, Tô Tiểu Tiểu mới nhận ra thế giới của người lớn không tự do như mình nghĩ, mỗi ngày chỉ riêng công việc đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của cô ấy. Còn Chu Lê vẫn như trước đây, bận rộn không biết mệt mỏi, thậm chí không bao giờ than trách một câu về công việc.  

"Cậu làm việc với đàn anh Dịch và đàn anh Trâu mỗi ngày, có gặp đàn anh Triệu Thầm không?" Một đêm nọ, hai người cùng ăn khuya sau khi làm thêm giờ, Tô Tiểu Tiểu bỗng nhớ đến người mà mình từng crush.  

Chu Lê cúi đầu ăn cơm, thành thật trả lời: "Thỉnh thoảng sẽ gặp một lần."  

Tô Tiểu Tiểu ồ lên một tiếng, nói một câu: "Biết vậy hồi đó tớ đã ứng tuyển cùng cậu, có lẽ bây giờ có thể làm việc cùng nhau rồi."

Cô ấy hối hận vì lúc đó trong lòng chỉ có Hướng Vũ Thừa, còn Chu Lê thì chưa bao giờ cảm thấy mình lại hèn hạ như vậy.  

"Đàn anh Triệu Thầm và bạn gái chia tay cũng được một thời gian rồi, cậu có thấy anh ấy gần gũi với cô gái nào không?" Tô Tiểu Tiểu hoài niệm mối tình đơn thuần ngày trước, nghĩ rằng bên cạnh người đó toàn là những cô gái xuất sắc, bây giờ chắc chắn anh đã quen biết người tốt hơn cả Diệp Thiền.  

Song, Chu Lê lắc đầu nói: Không, hình như anh ấy rất bận.  

Chu Lê thỉnh thoảng gặp Triệu Thầm một lần, anh không còn cười nữa.

Ngày lễ, cửa hàng tổ chức sự kiện, Tô Tiểu Tiểu kéo Chu Lê đi mua sắm. Chu Lê ban đầu chỉ đi cùng. Nhưng rồi trong lúc đi dạo, Tô Tiểu Tiểu cầm một chiếc váy liền thân bắt cô thử: "Cậu xem cậu đó, ngoài hai bộ đồ đi làm, toàn là quần áo cũ. Giờ cậu đã đi làm rồi, phải đối xử tốt với bản thân hơn chứ."  

Chu Lê từ chối, nói rằng không cần thiết. Chiếc váy tinh tế như vậy, cô không tìm được dịp nào để mặc, cũng không phù hợp. Tô Tiểu Tiểu lại kiên quyết: "Dù cậu không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho công việc chứ. Nâng cao hình ảnh của bản thân cũng là bài học cần thiết trong công việc. Nếu có buổi tiệc với đồng nghiệp hay những dịp quan trọng, cậu không có một bộ đồ nào để tỏa sáng thì sao?"  

Lý do này đã thuyết phục được Chu Lê, cô đã thay váy và mặc ra ngoài. Tô Tiểu Tiểu khen ngợi, nói rằng trên thế giới này không ai phù hợp với chiếc váy này hơn cô. Cô ấy nói có phần hơi quá, nhưng Chu Lê nhìn vào gương, kìm lòng không đặng mà trả tiền.  

Sinh nhật Trâu Tự, anh chàng mời những người quen trong công ty, bao gồm cả Chu Lê tham gia. Mặc dù Trâu Tự nói chỉ là một bữa tiệc bình thường, nhưng Tô Tiểu Tiểu không để Chu Lê chỉ đi cho đủ số lượng.

Cô ấy đã bắt Chu Lê thay chiếc váy mới mua, rồi trang điểm nhẹ cho cô bằng kỹ năng trang điểm không mấy thành thạo của mình.  

Trước khi màn đêm buông xuống, Chu Lê đã chuyển hai chuyến tàu điện ngầm, mới kịp đến biệt thự của Trâu Tự trước khi bữa tiệc bắt đầu. Hồ bơi lấp lánh ánh sáng, phản chiếu những ánh đèn huyền ảo, như dải ngân hà nghiêng xuống mặt hồ.  

Chu Lê ở bên này, người ấy ở bên kia.  

Âm nhạc kéo khoảng cách ra rất xa, Chu Lê đứng bên hồ bơi thấy Triệu Thầm, Trâu Tự và Dịch Nguy Nhiên đứng cạnh nhau, xa vời như những người đến từ thế giới khác.  

"Chu Lê, chúng ta cùng đi chào hỏi sếp Dịch và sếp Trâu nhé." Chu Lê theo một số đồng nghiệp vòng qua hồ bơi, tiến về phía đó. Cô đi trên đôi giày cao gót mà Tô Tiểu Tiểu cho mượn, không cẩn thận bị trẹo chân.  

Khi họ tới nơi, có người đã đến trước họ.  

Nét mặt của Trâu Tự có phần lúng túng, không biết ai không có mắt lại dẫn bạn của Diệp Thiền đến. Cô gái trước mặt mặc một chiếc váy trắng cao cấp, đôi mắt xinh đẹp lướt qua Dịch Nguy Nhiên và Triệu Thầm, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Trâu Tự. Cô ta nhướng mày: "Hi, Trâu Tự, lâu không gặp, chúc mừng sinh nhật anh."  

Trâu Tự cười gượng, đáp: "Haha, đúng là lâu không gặp, cảm ơn."  

Trâu Tự đáp lại một cách hời hợt, nhưng cô gái làm như không nhận ra, ánh mắt vô tình liếc về phía người đứng bên Trâu Tự, cô ta cố tình thốt ra: "Ừm, thật sự là lâu rồi, lần gặp trước Diệp Thiền cũng có mặt nhỉ? Cô ấy đi Anh cũng gần một năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đấy."

"Đúng là nhanh thật." Trâu Tự hiểu ra người này tới gây sự, anh chàng ra vẻ tò mò thở dài một tiếng, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cô gái: "Lần trước gặp cô, hình như mắt cô không được to như vậy, giờ mắt to hơn, đúng là đẹp hơn nhiều ha."  

Trâu Tự nhớ lần trước nói như vậy với em họ, em họ đã tức giận không thèm nói chuyện với mình mấy ngày. Quả nhiên, cô gái nghe lời anh nói, mắt càng trợn to hơn. Cô ta liếc Trâu Tự một cái, lúc quay người lại thấy Chu Lê.  

Radar nhạy cảm của cánh phụ nữ ngay lập tức phát hiện ra chiếc váy trên người Chu Lê giống hệt chiếc trên người mình. Ban đầu cô ta tức điên, ai cũng không vui khi bị đụng hàng với người khác, nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra hai chiếc váy có điểm khác nhau, nét mặt lại vui vẻ trở lại.  

Cô gái bước tới bằng dáng điệu thanh lịch, khi đi qua Chu Lê thì nhẹ nhàng buông lời: "Không mua nổi thì đừng có mặc, ham hư vinh chẳng phải hạng tốt đẹp gì đâu."  

Chu Lê nhìn chiếc váy trên người, không biết phải giải thích thế nào. Cô cúi đầu nên không thấy biểu cảm của người khác, nhưng vẫn cảm nhận được những ánh mắt sắc bén đang chĩa về phía mình.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!