Chương 47: Ngoại truyện 01

Hồi đầu xuân, Tùy Xán Nùng nảy sinh ý định nuôi một con thú cưng với Kỷ Linh.

Tùy Xán Nùng rất thích động vật, bố mẹ anh nuôi một con Samoyed, anh cũng nuôi một con rùa đen trong phòng, chăm sóc nó cùng các học sinh.

Nhưng trước nay Tùy Xán Nùng chưa từng cân nhắc đến việc nuôi con một thú cưng trong nhà mình, bởi vì anh thấy mình sống một mình thì sẽ khó mà chăm sóc nó được.

Tuy nhiên, suy nghĩ của con người luôn thay đổi.

Sau khi ở cùng Kỷ Linh, Tùy Xán Nùng lại thấy nếu nuôi một em mèo con trong nhà cũng không tệ, ngày thường anh với Kỷ Linh có thể hít mèo, nựng mèo, hẳn sẽ rất ấm áp và có cảm giác gia đình.

Buổi tối, trong giờ cơm, có hôm hai người cũng sẽ xem tuyển tập video ngắn về chó mèo trong lúc ăn. Tùy Xán Nùng cũng từng lén quan sát biểu cảm của Kỷ Linh, anh thấy Kỷ Linh hẳn cũng sẽ có tình cảm với động vật nhỏ.

Thế nên vào bữa tối hôm nay, lúc chan canh, Tùy Xán Nùng thử thăm dò Kỷ Linh: "Em… có muốn nuôi một con thú cưng không?"

Mới đầu Kỷ Linh hơi ngạc nhiên, sau đó cậu đặt đũa xuống, gật đầu.

Tùy Xán Nùng sướng rơn.

Tùy Xán Nùng: "Thế thì tốt quá, em thấy hai bọn mình nuôi mèo thì sao ——"

Kỷ Linh: "Thật ra trước nay em rất thích chó ——"

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí đóng băng.

Nửa câu sau kẹt cứng trong miệng không thể thốt ra đồng đều một cách vi diệu, hai người cứng nhắc nhìn nhau, trái tim Tùy Xán Nùng nguội ngắt.

Đây là cuộc chiến giữa phe mèo và phe chó.

Thật ra trong thời gian yêu đương, cũng có đôi khi hai người xảy ra bất đồng quan điểm, ví dụ như cuối tuần đi đâu hẹn hò, đặt đồ ăn mang về ở nhà hàng nào, hoặc bữa tối ăn cơm thì nên xem video của UP nào.

Có điều ngày thường cả hai luôn sẵn sàng chiều theo ý đối phương.

Nhưng nuôi thú cưng không phải chuyện nhỏ, nó có nghĩa là trong gia đình sẽ có thêm một thành viên mới, thế nên lúc này Tùy Xán Nùng với Kỷ Linh không ai chịu nhượng bộ.

Logic của Kỷ Linh rất đơn giản, cậu thuyết phục Tùy Xán Nùng bằng ngôn từ trực tiếp.

Một buổi đêm bình thường nọ, hai người hôn nhau trên sô pha, ngay khi Tùy Xán Nùng định cởi khuy áo sơ mi Kỷ Linh để tiến đến bước tiếp theo thì Kỷ Linh bỗng đặt tay trên ngực anh.

Sau đó cậu hơi lùi về sau một chút.

Tùy Xán Nùng sửng sốt, đang định sấn tới thì Kỷ Linh lắc đầu, thế là Tùy Xán Nùng rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Đôi mắt Kỷ Linh sáng ngời.

"Em nghĩ rồi, em có thể nhượng bộ thêm." Cậu nghiêm túc nói với Tùy Xán Nùng, "Nếu chúng ta nuôi chó, em có thể phá vỡ cân bằng phân chia việc nhà, một mình em sẽ phụ trách hoàn toàn việc dắt chó đi dạo và chuẩn bị thức ăn cho chó, sẽ không tạo thêm bất cứ gánh nặng nào cho cuộc sống của anh đâu."

Tùy Xán Nùng chết lặng.

Giờ là lúc để nói mấy chuyện này à? Bên tai anh bắt đầu nổ ầm ầm, rõ ràng nhịp thở của hai người đã hỗn loạn, quần áo sắp cởi được một nửa rồi, tự dưng lại bị kẹt tại thời điểm mấu chốt nhất không được tiếp tục nữa, Tùy Xán Nùng nhận ra đây mới là chiêu trò giảo hoạt nhất.

"Thật ra mèo cũng được, nhưng so với mèo thì em nghĩ em thích chó hơn." Kỷ Linh ghé sát lại gần, nhẹ nhàng nói, "Mấy hôm nay em cũng đã nghĩ xem tại sao lại thích chó như thế, em thấy… Có thể là vì em rất thích anh."

Trong một khoảnh khắc Tùy Xán Nùng còn tưởng Kỷ Linh mắng mình là chó.

May thay ngay sau đó, Kỷ Linh tiếp tục giải thích cho anh: "Bởi vì cả hai đều cho em cảm giác rất ấm áp, rất yên lòng."

"Nên em thấy… có lẽ em có duyên với chó hơn." Cậu nói khẽ.

Tùy Xán Nùng nghẹn ứ trong cổ họng, không nói nên lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!