Thật ra Tùy Xán Nùng vốn muốn tạo một bầu không khí lãng mạn hơn cơ.
Dù gì đây cũng được coi là một lời tỏ tình chân chính, lại đúng vào thời điểm Tết Âm lịch, kế hoạch của Tùy Xán Nùng là bắn một màn pháo hoa thật lớn ở sau vườn.
Sau đó anh sực nhớ ra bây giờ cấm bắn pháo hoa trong thành phố rồi.
Tùy Xán Nùng lại định đặt ít hoa tươi gì đó, nhưng nghĩ lại lại thấy hơi khoa trương quá, anh nghĩ hẳn Kỷ Linh sẽ không được thoải mái.
Tạo không khí không nhất thiết phải cần đến vật chất, cuối cùng Tùy Xán Nùng chỉ đặt mua mấy que pháo hoa này, anh quyết định giao tất thảy cho cái miệng mình.
Sở dĩ đưa Kỷ Linh về gặp bố mẹ là vì Tùy Xán Nùng muốn để Kỷ Linh biết, anh đã coi cậu như người nhà rồi. Tùy Xán Nùng muốn gỡ bỏ nút thắt của cậu, anh nhận ra mình cần phải cho Kỷ Linh biết rốt cuộc tình cảm mình dành cho cậu là như thế nào.
My thay Tùy Xán Nùng thấy mình làm giáo viên bao năm qua, khả năng diễn đạt cũng khá ổn, ít nhất trước nay nói chuyện chưa bao giờ là thế bất lợi của anh.
Tùy Xán Nùng đã đào hết ruột gan ra để giãi bày rồi, nhưng nhìn Kỷ Linh, anh vẫn thấy thấp thỏm ít nhiều.
Kỷ Linh cụp mắt, sau đó nhận lấy que pháo nho nhỏ kia.
Ánh lửa nhạt dần, Kỷ Linh chăm chú nhìn chăm chăm đốm sáng nhỏ ấy. Một giây trước khi nó tắt, Tùy Xán Nùng nghe Kỷ Linh đáp nhẹ nhàng: "Em đồng ý."
Kỷ Linh ngẩng lên.
"Nên là Tùy Xán Nùng, em theo đuổi được anh rồi." Cậu cười nói.
Hiếm khi nào Tùy Xán Nùng được thấy Kỷ Linh cười như thế, con ngươi cậu sáng ngời, góc nghiêng trông dáng rất mềm mại, như thể chỉ ngay giây sau thôi sẽ tan vào màn đêm đen đặc phía sau lưng,
Yết hầu Tùy Xán Nùng trượt nhẹ.
"Em theo đuổi được anh, nhưng đồng thời anh cũng theo đuổi được em." Tùy Xán Nùng nói, "Tình cảm hai tay dành cho đối phương đều có sức nặng ngang nhau, cũng không thể nói ai nhiều hơn ai được."
Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, đáp "Ừm" rồi không nói nữa, nhưng đáy mắt vẫn đong ý cười.
Tùy Xán Nùng cảm giác trái tim mình sắp tan chảy rồi, anh nói: "Vậy là giờ bọn mình được tính như đã ở bên nhau rồi đúng không?"
Kỷ Linh nói: "Đúng vậy."
Tùy Xán Nùng trầm ngâm giây lát rồi cẩn thận nói: "Vậy tối nay liệu có thể… có thể không chia phòng ngủ nữa được không?"
Kỷ Linh nhìn anh, gật đầu.
Tùy Xán Nùng nghĩ ngợi, nói tiếp: "Vậy nếu giờ anh rất muốn hôn em, anh cũng không cần phải hỏi xin ý kiến em trước đúng không?"
Kỷ Linh yên lặng giây lát, cậu chớp mắt, sau đó cúi đầu, Tùy Xán Nùng nhạy bén bắt thóp được vành tai đỏ ửng của cậu.
Nhưng Kỷ Linh vẫn gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy."
Tùy Xán Nùng "Ồ" lên.
"Được rồi." Tùy Xán Nùng nói, "Để anh làm quen với thân phận mới này trước đã nhé."
Ngoài trời khá lạnh, Tùy Xán Nùng nắm tay Kỷ Linh, sau đó hôn lên chóp mũi cậu, cuối cùng hôn đến môi.
Quê Tùy Xán Nùng là một thành phố có khí hậu ôn hòa, nhưng dù gì bây giờ cũng đang là tháng hai, đứng bên ngoài quá lâu vẫn khó mà chịu được.
Thế là hai người về phòng Tùy Xán Nùng trước.
Hai người vừa vào phòng thì nghe tiếng thông báo từ điện thoại trong túi, sau khi lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại cả hai người cùng sáng lên.
Tùy Xán Nùng nhìn kĩ, thì ra là game thông báo online, rằng vì đang trong lễ hội mùa xuân nên nếu đăng nhập sẽ được tặng một túi quà lớn mừng năm mới. Trong túi quà có x100 khoáng thạch và một anh hùng bản giới hạn ngày Tết, phúc lợi không tệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!