Chương 34: (Vô Đề)

Tùy Xán Nùng không kịp nghĩ nhiều nữa, bởi vì anh bỗng ngửi thấy mùi khét bất ổn.

Thịt bò hầm lâu quá, khoai tây sắp nhão thành bùn, may tắt bếp kịp thời nên thành phẩm cuối cùng trông cũng còn tàm tạm.

Kỷ Linh không nuốt lời, 6 giờ 50 cậu về đến nhà. Trong tay cậu ôm hai quyển sách trông khá dày nặng, Tùy Xán Nùng cảm giác tâm trạng cậu có vẻ không tệ lắm.

Hai người cùng nhau ăn hết nồi nạm bò hầm khoai tây. Tùy Xán Nùng thấy thật ra mình giữ lửa cũng tốt đấy chứ, thịt bò không bị nhừ quá, hương vị hẳn cũng không tệ.

Kỷ Linh ngồi đối diện anh, ôm bát, yên lặng ăn rất nhiều miếng thịt bò.

Tùy Xán Nùng ăn khá nhanh, anh đặt đũa xuống trước.

"Anh vừa tưới cây rồi." Tùy Xán Nùng hơi do dự, nói, "Tiện tay tưới cả cho chậu của em, tối nay em không phải tưới nữa đâu."

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, gật đầu.

Tùy Xán Nùng vẫn không thể ngăn mình hỏi: "Cái chậu em chăm là cây gì thế, chanh à?"

Kỷ Linh ngừng lại, cậu đáp: "Đúng vậy."

Tùy Xán Nùng "Ồ" lên, vẻ mặt anh như đang suy tư gì. Kỷ Linh thôi tay gắp, cũng đặt đũa xuống theo.

"Có lẽ anh không nhớ rõ." Kỷ Linh ngước lên, nói, "Thật ra chậu chanh đó là ngày trước anh tặng cho em."

Tùy Xán Nùng bật cười: "Ra là nó thật à?"

"Vừa nãy anh không dám chắc lắm." Tùy Xán Nùng nhớ lại, nói tiếp, "Anh nhớ ngày đó chậu chanh này gần như nửa sống nửa chết rồi, không ngờ bao nhiêu năm qua em vẫn chăm nó tốt như thế."

Kỷ Linh yên lặng giây lát, rồi nói: "Mùa đông năm ấy đúng là nó suýt thì không qua nổi."

"May thay về sau vẫn chống cự được, còn kết quả một lần." Cậu bổ sung, "Nhưng chỉ được một quả."

Tùy Xán Nùng đáp "À", nói tiếp: "Thế thì tốt rồi."

Kỷ Linh nhìn thẳng mắt Tùy Xán Nùng, chỉ "Ừ" nhẹ. Một lúc sau cậu cúi đầu, tiếp tục ăn cơm trong bát.

Tùy Xán Nùng hơi ngạc nhiên, anh vừa thấy là lạ vừa có cảm giác khi nãy Kỷ Linh thực sự rất muốn nói gì đó với mình.

Kỷ Linh cụp mắt, chầm chậm lùa cơm vào miệng.

Mùa đông năm ấy ở thành phố C cực kì khô lạnh, chậu chanh này đã rụng rất nhiều lá chỉ trong một thời gian ngắn, Kỷ Linh rất sốt sắng, cậu tra tìm không biết bao nhiêu tư liệu, thay đủ các hãng phân bón và các loại đất cho chanh.

Kỷ Linh biết đó chỉ là một chậu chanh mà thôi, nói thật thì Tùy Xán Nùng sẽ chẳng liên tưởng đến gì khác hết. Nhưng cậu vẫn muốn nói với Tùy Xán Nùng, cậu vẫn luôn chăm sóc nó hết lòng.

Ngày thường hai người thay phiên nhau làm việc nhà, hôm nay đến lượt Kỷ Linh rửa bát.

Tùy Xán Nùng phát hiện bất kể làm việc gì, dường như Kỷ Linh đều luôn tập trung hết mức có thể. Dù chỉ là rửa bát, cậu cũng sẽ đeo găng tay cẩn thận lau chà từng góc rìa đĩa một.

Tuy nói thay phiên nhau làm việc nhà là thế nhưng đương nhiên Tùy Xán Nùng sẽ không thực sự ngồi không, anh đứng bên cạnh giúp Kỷ Linh tráng đĩa, lúc tắt vòi nước, khuỷu tay còn như vô tình sượt hờ qua eo Kỷ Linh.

Kỷ Linh lau khô từng chiếc bát đã rửa sạch, bắt đầu cẩn thận xếp bát đĩa lên giá. Xong xuôi, cậu quay lại nhìn Tùy Xán Nùng.

Tùy Xán Nùng thực sự rất thích đôi mắt Kỷ Linh.

Lần đầu tiên nhìn chỉ thấy con ngươi lạnh lùng xinh đẹp, nhưng vì lông mi rất dài và độ cong của đôi mắt hai mí cũng rất đẹp nên tạo cho người ta cái cảm giác điềm tĩnh, trong veo.

Vì vùng da mắt khá mỏng nên trong phút gợi tình, mí mắt cậu sẽ ửng sắc hồng nhạt.

Nhưng bất cứ lúc nào ánh mắt Kỷ Linh cũng đều sáng trong, cậu vừa dịu dàng vừa cứng cỏi, chỉ là Tùy Xán Nùng luôn cảm giác trong mắt cậu có một thứ mình chẳng tài nào nắm bắt được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!