Cuối tuần ấy, Kỷ Linh nhận được tổng cộng năm video ngắn từ Tùy Xán Nùng.
Kỷ Linh cẩn thận phân loại những video đó, nhận ra chủ yếu là nhũng video hài hước truyền tải năng lượng tích cực, các video đáng yêu liên quan đến động vật nhỏ cũng không ít, đôi khi là một vài video chơi game ảo ma.
Tuy không hiểu sao Tùy Xán Nùng lại thích những video ngắn kiểu này, nhưng lần nào Kỷ Linh cũng sẽ xem hết rất nghiêm túc, xem xong còn chia sẻ cảm nghĩ cho Tùy Xán Nùng.
Kỷ Linh luôn là một người rất cẩn thận.
Dù trong công việc hay trong cuộc sống, trước khi làm bất cứ việc gì cậu đều lên kế hoạch sẵn sàng trước, đến khi nắm chắc được 80% rồi mới bắt đầu thực hiện. Thế nhưng không hiểu sao – dù là lần trước tặng hoa hay lần này đi bơi – với việc theo đuổi Tùy Xán Nùng, Kỷ Linh cảm giác kế hoạch mà mình đã lập ra dường như chẳng hữu dụng chút nào.
Chẳng mấy mà đã đến Halloween.
Sáng ngày tổ chức lễ hội vẫn phải học ba tiết, đến chiều mới bắt đầu chuẩn bị hội chợ và các hoạt động. Những hôm hội như thế này, thường cả ngày hôm ấy học sinh nào cũng bồn chồn nôn nao. Thế nên Kỷ Linh không dạy bài mới nữa, cậu mở phim cho học sinh xem, là bộ [Một tâm hồn đẹp] mà cậu rất thích.
Sau khi tiếng chuông tan học reo vang, Kỷ Linh đi tới sân vận động.
Hai hôm nay sân vận động đã bị tổ mĩ thuật chiếm dụng, nghe nói bên trong đã được trang trí thành một nhà thờ âm u ma quái. Lúc đến nơi, Kỷ Linh thấy trên cửa lớn dán một dòng chữ "Đang được sử dụng, chỉ học sinh mỹ thuật mới được vào trong".
Kỷ Linh đứng ngoài cửa, đang do dự không biết có nên vào hay không thì bất chợt một người từ bên trong kéo cửa ra.
Thấy Kỷ Linh, Cindy mừng rỡ quay đầu lại, gọi to: "Cô dâu đến rồi!"
Kỷ Linh thoáng ngạc nhiên, ngay sau đó, cậu thấy Tùy Xán Nùng đứng phía sau cánh cửa. Tùy Xán Nùng bất lực nhún vai với cậu.
Khi biết Tùy Xán Nùng và Kỷ Linh sắp đóng giả cô dâu chú rể, người vui nhất phải kể đến hai cô bé Sherry và Cindy. Thân phận của hai người khá đặc biệt, thứ nhất, hai em là học sinh mỹ thuật, thứ hai đồng thời cũng là học sinh lớp vật lý của Kỷ Linh, đã vậy sau giờ học, hai em còn đến phòng Tùy Xán Nùng đảm nhiệm chân làm vườn tí hon lao động chăm chỉ một tiếng mỗi ngày.
Thế nên Lâm giao nhiệm vụ hóa trang cho đôi chị em này.
"Ban đầu hai người phải cùng trốn sau tấm rèm kia kìa, rồi cô dâu ra mặt trước, chủ yếu là phụ trách dọa kiểu sương khói phập phù thôi, không cần phải lên tiếng gì đâu, tạo bầu không khí là được rồi." Cindy phân chia nhiệm vụ cho hai người, "Sau đó đến lượt chú rể, nhiệm vụ quan trọng hơn, cần phải vừa hét vừa đuổi, khá là vất vả đó ạ."
Tùy Xán Nùng và Kỷ Linh cùng trầm mặc.
"…Khi tiếng piano kết thúc vang lên, chú rể nắm tay cô dâu, hai người xoay hai vòng tại chỗ thật lãng mạn vào, rồi từ từ xuống sân khấu là xong." Sherry bổ sung.
Tùy Xán Nùng không hiểu: "Khoan đã, rốt cuộc mục đích của việc sắp xếp đôi vợ chồng ma này là gì, tại sao lúc thì phải đuổi theo, lúc lại tự dưng không đuổi nữa?"
Sherry: "Không vì mục đích gì cả, chẳng qua chúng em muốn giữ cho một lượt chơi diễn ra trong đúng bảy phút thôi ạ."
Tùy Xán Nùng: "…Thế giữa việc lúc đầu thì đuổi theo với lúc cuối nắm tay nhau xoay vòng có logic gì không?"
Cindy hồn nhiên: "Đều là dọa ma thôi mà, cần gì logic đâu ạ?"
Tùy Xán Nùng nghĩ, hình như cũng đúng.
Bộ vest của chú rể không có một chỗ nào là sạch sẽ, sau khi mặc lên, Tùy Xán Nùng tự đánh giá bản thân mình qua gương, phát hiện vết máu dính bên trên có hiệu quả rất thật.
Tùy Xán Nùng quay đầu, thấy Kỷ Linh cũng đã thay xong váy. Cậu quay lưng về phía anh, cúi đầu, tấm lưng lộ chút da thịt. Làn váy được phun chất màu màu đỏ sậm, Kỷ Linh không dám chạm vào, cẩn thận xòe nếp váy ra. Lúc ngẩng đầu lên, cậu phát hiện Tùy Xán Nùng đứng bên cạnh đang nhìn mình.
Sherry và Cindy bắt đầu trang điểm cho hai người.
Khăn voan của Kỷ Linh có thể che một phần mặt nên chỉ cần vẩy ngẫu nhiên một ít máu lên mặt và khăn voan là đủ. Nhưng trình tự làm việc bên Tùy Xán Nùng lại tương đối phức tạp, Cindy và Sherry vẽ mấy miệng vết thương rộng hoác chảy máu đầm đìa trên mặt và trên cổ anh, đã vậy mỗi một nét bút đưa, hai chị em nhà này lại liếc nhau một cái rồi bật cười khanh khách.
Tùy Xán Nùng nghiến răng nghiến lợi: "Thầy Kỷ, xem ra sau này cần giao thêm nhiều bài tập vật lý hơn rồi."
Năm nay Thomas đảm nhiệm công việc kiểm phiếu trước cửa nhà ma, từ đằng xa anh ta đã nhìn thấy gương mặt Tùy Xán Nùng, để rồi thét lên một tiếng lố lăng cực kì chói.
Tạo hình, ánh sáng và âm thanh đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, năm rưỡi chiều, tốp học sinh đầu tiên vào nhà ma.
Lượt thứ nhất hai người vẫn còn khá giữ kẽ, chủ yếu là vì cảm giác toàn học sinh nên không dám ra tay tàn nhẫn, lúc chạy đuổi theo Tùy Xán Nùng cũng không dám dồn hết tốc lực.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!