Kỷ Linh chầm chậm tựa người về ghế, cười khẽ.
Cậu nhìn Tùy Xán Nùng, hỏi nửa như đùa giỡn nửa như nghiêm túc: "Chất lượng của mối phiền muộn này có đủ làm thầy Tùy hài lòng không?"
Lúc cười, đáy mắt Kỷ Linh lấp lánh những mảnh vụn ánh sáng li ti. Cậu nhìn về phía Tùy Xán Nùng, Tùy Xán Nùng thấy tim mình cũng hẫng mất một nhịp.
Tùy Xán Nùng vội vàng nở nụ cười sau một thoáng lặng yên.
"Thật ra… Thầy đã rất xuất sắc rồi, không cần phải lo lắng về những chuyện như vậy nữa đâu." Tùy Xán Nùng cảm giác cổ họng mình khô rang, anh nói, "Nhất định thầy sẽ gặp được người định mệnh."
Kỷ Linh chớp mắt.
Hồi lâu sau, Tùy Xán Nùng mới nghe cậu đáp "Ừm" thật khẽ, đoạn nói: "Mong là vậy."
Hai người chia tay nhau ở lối ra nhà hàng, sau khi về đến nhà, Tùy Xán Nùng vẫn không quên chọn hai video nạp năng lượng tích cực gửi qua cho Kỷ Linh.
Nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, anh bắt đầu thấp thỏm.
Ấn tượng về Kỷ Linh của Tùy Xán Nùng vẫn luôn là kín đáo và trầm lặng. Nhưng tối nay, Tùy Xán Nùng có thể cảm nhận một khía cạnh thẳng thắn hiếm thấy từ trong những lời cậu nói, cũng thấu được nỗi niềm khao khát một mối tình ở cậu.
Tùy Xán Nùng ý thức được rằng với trạng thái tâm lý của Kỷ Linh, nếu có thể phát triển thành một mối quan hệ yêu đương hẳn sẽ rất có lợi cho cậu.
Lý ra Tùy Xán Nùng nên mong Kỷ Linh có thể sớm gặp được người mình thương.
Người đó có thể cứu rỗi cậu, cho cậu hơi ấm, giúp cậu mở lòng, sống thật lạc quan và tích cực. Vậy thì anh không phải ngày nào cũng lo lắng đề phòng xem làm sao mới có thể cứu được cậu, không phải hao mòn tâm tư đi tìm những video ngắn, không phải nghĩ suy làm sao mới có thể ngăn cản được Kỷ Linh tự làm hại mình.
Nhưng mà, Tùy Xán Nùng bỗng thấy hơi hụt hẫng.
Anh cũng không biết tại sao nữa, dường như từ sâu thẳm tận đáy lòng… tiềm thức trong anh đang kháng cự trước sự xuất hiện của người đó trong tương lai.
Khi yêu Kỷ Linh sẽ như thế nào nhỉ?
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Chắc hẳn cậu sẽ đi ăn lẩu với người ta. Tùy Xán Nùng không thể ngăn dòng suy nghĩ, có thể cậu cũng sẽ ngồi trước bàn ăn và nói với đối phương rằng "Nấm hương đáng yêu mà, trông nó giống tán ô", liệu lúc đi xem phim cậu có mua một hộp bắp rang sặc sỡ sắc màu thật to không, hay là ——
Tùy Xán Nùng sực tỉnh.
Rốt cuộc mình đang nghĩ cái gì thế này?
Tùy Xán Nùng thấy mình vớ vẩn hết sức. Ấy là người yêu tương lai của Kỷ Linh, là vấn đề tình cảm riêng của người ta, mình nghĩ mấy cái chuyện đó làm gì? Mình lo cứu người là được rồi, không phải sao?
Tùy Xán Nùng nhìn lên trần nhà, cố gắng quét sạch trí não mình. Lòng anh rối bời, cứ thế là qua một đêm chất lượng giấc ngủ kém tệ.
Điều còn tệ hơn nữa là chiều hôm sau khi tưới nước cho cây, những chậu nấm của Tùy Xán Nùng đã lớn nhanh một cách quá đáng rồi.
—— Chưa đến hai ngày, phần lớn trên các đỉnh bọc nấm đã điểm những đốm trắng nhỏ bé dày đặc. Có lẽ khoảng một tuần nữa, chúng sẽ phát triển thành những cây nấm thật xinh.
Tùy Xán Nùng cầm bình tưới, cứ đứng ngây người cạnh chậu cây như thế.
Thật ra Tùy Xán Nùng có thể tiện tay tưới nước cho nấm luôn, nhưng anh không làm như vậy, trái lại, anh còn mong đám nấm này lớn chậm chút thôi.
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ sau khi chuông tan học reo lên mà Kỷ Linh vẫn chưa xuất hiện trước cửa phòng Tùy Xán Nùng. Tùy Xán Nùng hơi do dự, cuối cùng quyết định qua phòng Kỷ Linh xem sao.
Ra khỏi phòng đi chưa được mấy bước, Tùy Xán Nùng đã dừng chân, bởi vì anh phát hiện Kỷ Linh đang đứng ở hành lang cách đó không xa.
Kỷ Linh đang nói chuyện với Lâm.
Lâm là tổ trưởng tổ mỹ thuật, thật ra Tùy Xán Nùng cũng chẳng quen thân gì với cô cho cam. Có điều Tùy Xán Nùng nhớ hình như trong hội chợ bảo vệ môi trường lần trước, cô đứng cùng quầy bán kẹp tóc với Kỷ Linh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!