Chương 15: (Vô Đề)

Thật ra Kỷ Linh vẫn không hiểu lí do tại sao Tùy Xán Nùng cứ không cho mình chụp ảnh.

Nhưng giờ mọi chú ý của cậu đã không còn ở đó nữa, bởi hình như những lời Tùy Xán Nùng vừa nói có ý là tuần sau cũng muốn đi xem phim với cậu tiếp.

Kỷ Linh còn chưa kịp hỏi thêm gì, đèn trong rạp đã tối sầm, màn hình bắt đầu chiếu trailer của các bộ phim khác, cuối cùng cậu vẫn không chụp được ảnh.

Thế là Kỷ Linh do dự cúi đầu, chậm chạp ăn hết nắm bắp rang Tùy Xán Nùng vừa bốc cho mình.

Thấy Kỷ Linh bên cạnh không còn chấp nhất với những ảnh chụp điềm xấu kia, cuối cùng Tùy Xán Nùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tối qua lúc đọc bình luận về phim, Tùy Xán Nùng đã nắm được sơ lược nội dung. Đây là một bộ phim rất tâm huyết về cô gái bị mù hai mắt vì tai nạn xe cộ, từ từ thức tỉnh, trưởng thành, tìm lại bản thân, biến cuộc sống của mình trở nên lấp lánh rực rỡ.

Phim chiếu được chừng mười phút, Tùy Xán Nùng quay sang, lén quan sát biểu cảm của Kỷ Linh.

Biểu cảm của Kỷ Linh… là không có biểu cảm gì, bởi vì hình như mọi sự chú ý của cậu không nằm ở bộ phim, mà cậu đang cúi đầu chậm rãi ăn bắp rang trong lòng bàn tay.

Tùy Xán Nùng ghé sát đầu lại gần, thì thào hỏi: "Ngon đến mức đó cơ à?"

Hình như Kỷ Linh bị giật mình, cậu quay sang phía Tùy Xán Nùng, vì đút một lèo mấy miếng liền nên Tùy Xán Nùng phát hiện má cậu phình phình. Kỷ Linh khó khăn nuốt hết đồ trong miệng xuống, nghiêng tới gần tai Tùy Xán Nùng lúng búng đáp: "…Ngọt lắm."

Khoảnh khắc ấy hai người rất gần nhau, Tùy Xán Nùng ngửi được hơi thở ngọt vị bơ thoang thoảng, anh ngây người.

"…À à." Mãi sau Tùy Xán Nùng mới hắng giọng, anh đánh mắt đi, cũng nắm một vốc bắp rang, "Thế để tôi ăn thử xem."

Hai người đều yên lặng.

Kỷ Linh ăn bắp rang đến khi cảm giác tay mình trở nên dinh dính mới dừng lại, bắt đầu tập trung vào bộ phim đang chiếu trước mắt.

Kỹ xảo quay chụp của bộ phim không tệ, khả năng diễn xuất của diễn viên cũng tốt, nhưng nội dung tổng thể khá rập khuôn, theo cái kiểu vừa mở đầu đã đoán được cái kết. Song Kỷ Linh vẫn xem rất nghiêm túc, như thế thì sau khi hết phim, cậu có thể chủ động nói chuyện với Tùy Xán Nùng về chi tiết trong phim.

Trong phim có những chi tiết cố tình được xây dựng để lấy tiếng cười và nước mắt, tuy nhiên Kỷ Linh xem vẫn thấy hơi buồn ngủ. Nhưng rất nhanh, sự chú ý của cậu đã đặt vào một chỗ khác.

Kỷ Linh phát hiện ra chú chó dẫn đường của nữ chính rất đáng yêu.

Chó dẫn đường tên là Tiểu Chúc, là một chú cún lông vàng rất thông minh, lúc lên xe bus thường ngoan ngoãn nằm ghé dưới chân ghế, khi nhận thấy tâm trạng của cô chủ xuống dốc, chú ta sẽ chú động nhào tới dính lấy ôm cô chủ.

Thật ra Kỷ Linh không phải kiểu người dễ đắm chìm trong một cuốn sách hay một bộ phim, cậu luôn có thể duy trì trạng thái suy ngẫm bình tĩnh. Thế nhưng chỉ cần trong đó có một tình tiết đề cập đến động vật nhỏ, trái tim cậu sẽ mềm nhũn tan chảy.

Nội dung cũng dần tiến triển theo hướng lạc quan hơn, tuy nhiên ngay sau đó nhân vật chính lại phải trải qua một nốt trầm của cuộc đời – bạn trai nữ chính chia tay cô. Nhân vật chính lại rơi vào trạng thái sa sút, lúc xem đến đây, tâm thế của Kỷ Linh vẫn rất bình thản.

—— Nhưng nội dung tiếp theo bỗng xuất hiện một thay đổi động trời, khi nữ chính thất thần ra ngoài mua đồ, một chiếc xe lao tới. Vì bảo vệ chủ, Tiểu Chúc nôn nóng sủa lên điên cuồng, ống kính và góc nhìn bắt đầu trở nên hỗn độn.

Tiếng còi sắc nhọn rít lên, máy quay chuyển cảnh, đầu tiên là hình ảnh nữ chính hoảng hốt khiếp đảm, sau đó chuyển qua Tiểu Chúc nằm trong vũng máu.

Kỷ Linh hoàn toàn không xem nổi phần còn lại của bộ phim nữa.

Nửa tiếng đồng hồ còn lại, mọi hình ảnh trong tầm nhìn của cậu đều nhuốm màu đen trắng, thế giới dường như bị tắt tiếng đột ngột. Kỷ Linh cảm giác trái tim mình nặng trĩu, khóe mắt cay không chịu được, cậu cứ ngơ ngác nhìn màn hình đăm đăm như thế.

Mãi đến khi bộ phim kết thúc, Tùy Xán Nùng ngồi cạnh gọi tên đến ba lần, Kỷ Linh mới lơ ngơ tỉnh lại.

Tùy Xán Nùng xem hết bộ phim rất thoải mái, anh thấy rằng giờ phút này khắp người mình rạo rực năng lượng tích cực. Anh nghĩ dù có là ai đi chăng nữa, sau khi xem hết bộ phim cũng phải thấy xúc động dù ít dù nhiều, cũng phải bị cảm động trước tinh thần trưởng thành từ nghịch cảnh, không từ bỏ cuộc sống của nữ chính.

Nhân lúc còn dư âm, Tùy Xán Nùng cho đây là một thời cơ không tệ để tâm sự với Kỷ Linh chuyện đời người.

"Thầy Kỷ này." Lúc bước ra khỏi phòng chiếu, Tùy Xán Nùng cất lời, "Thầy thấy bộ phim này thế nào?"

Nhưng Kỷ Linh đi bên cạnh hình như hơi mất hồn, như thể cậu vẫn còn đắm chìm tròn tình tiết bộ phim, một lúc sau mới "À" thật khẽ rồi chầm chậm ngẩng đầu.

"Kỹ xảo quay phim rất tốt." Kỷ Linh nói, "Hẳn đạo diễn đã đầu tư rất nhiều tâm huyết."

Tùy Xán Nùng nghẹn họng: "Ồ, thế nội dung thì sao? Có tình tiết nào khiến thầy xúc động không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!