Chương 11: (Vô Đề)

Kỷ Linh không hiểu tại sao Tùy Xán Nùng lại tỏ ra như thế.

Cậu ngơ ngác giải thích với anh: "Tại lá cờ mà học sinh của Lâm vẽ bị thổi ra bên ngoài nên tôi giúp ——"

Nhưng Tùy Xán Nùng đã thẳng thừng ngắt lời cậu.

Anh nói: "Thầy xuống đây trước đã."

Kỷ Linh hơi hoang mang, cậu chần chừ: "Tôi muốn thử xem sao, bởi vì…"

Nhưng Tùy Xán Nùng vẫn chỉ lặp lại thật nhanh: "Thầy cứ xuống đây trước đã."

Kỷ Linh thấy Tùy Xán Nùng đi vòng quanh, hít một hơi thật sâu chừng như sốt ruột lắm, anh nói: "Tôi lấy giúp thầy, tôi cao hơn, tư thế đứng hiện tại của thầy nguy hiểm quá."

Kỷ Linh không hiểu sao Tùy Xán Nùng lại thấy tư thế này của mình nguy hiểm.

Bệ cửa sổ nằm gần ngang eo cậu, cậu đứng trên ghế rất vững, mọi chuyện đều vẫn đang trong phạm vi an toàn.

Thế nhưng sắc mặt Tùy Xán Nùng trông nghiêm trọng lắm, Kỷ Linh thấy anh hơi cẩn thận quá mức rồi, dù cậu biết anh làm vậy đều vì lòng tốt cả.

Kỷ Linh quay đầu lại nhìn thoáng qua lá cờ trên nhánh cây, cậu nghĩ đúng là mình cũng không với đến thật, có khi để Tùy Xán Nùng lấy thì hiệu quả hơn.

Nên cậu nói: "Được rồi."

Kỷ Linh chầm chậm lùi người về qua cửa sổ, cùng lúc ấy, Tùy Xán Nùng đứng sau Kỷ Linh cũng tiến lên mấy bước thật gần.

Sau đó, Tùy Xán Nùng chợt vươn tay đỡ eo Kỷ Linh.

Việc Tùy Xán Nùng vươn tay ra hoàn toàn xuất phát từ tâm lý bảo vệ, nhưng Kỷ Linh nào có đoán trước được hành động ấy, cậu thình lình trợn tròn mắt, cả người cũng vì thế mà run nảy lên.

Kỷ Linh không đứng vững, đang đứng trên ghế mà cứ thế chao đảo.

Linh hồn bé bỏng của Tùy Xán Nùng suýt vỡ tan trong cùng khoảnh khắc ấy, bởi vì ngay đằng sau Kỷ Linh là cánh cửa sổ đang mở toang. Sợ Kỷ Linh ngã ra sau, anh vội vã vươn tay níu lấy cánh tay cậu lại, hơi kéo về phía mình.

Kỷ Linh vốn dĩ đang cố gắng tìm trọng tâm cho mình, bị Tùy Xán Nùng kéo như vậy, cậu cảm giác có một ngoại lực đột ngột tác động lên cơ thể dẫn đến không tài nào đứng vững trên ghế. Cứ thế, cậu chao đảo ngã đổ thẳng xuống ngay trước mặt.

—— Và thế là khoảng cách giữa hai người họ bất chợt gần đến vô cùng.

Khi Tùy Xán Nùng tỉnh táo lại, anh nhận ra Kỷ Linh đã lọt thỏm trong ngực mình.

Cằm anh chạm phải sợi tóc mềm mại trên đỉnh đầu Kỷ Linh, cùng lúc ấy Kỷ Linh cũng úp mặt vào ngực Tùy Xán Nùng, cả hai người đều đơ ra mất mấy giây đồng hồ vi diệu.

Tốc độ phản ứng của Kỷ Linh nhanh hơn chút.

Tùy Xán Nùng thấy cậu đầu tiên là lùi về sau hai bước, sau đó ngẩng lên, bấy giờ Tùy Xán Nùng mới có cảm giác trái tim của mình cuối cùng cũng quay về lồng ngực.

Anh hít một hơi sâu, hỏi: "Thầy không sao chứ?"

Kỷ Linh giơ tay chầm chậm chạm mặt mình, giọng nói nhẹ bẫng: "…Không sao."

Mặt Kỷ Linh ửng hồng, cậu không nhìn thẳng Tùy Xán Nùng mà đưa tay lên lại chạm lên mặt mình thêm lần nữa, có thể là do cú đâm vừa rồi hơi đau.

"Thầy có thể ý thức về an toàn hơn được không?" Tùy Xán Nùng thở hắt, anh chỉ thấy mình sức cùng lực kiệt, "Lỡ như thầy ngã ra đấy thật ——"

Kỷ Linh nhìn Tùy Xán Nùng, không nói gì.

Thật ra cậu muốn giải thích rằng mình không phải loại người hấp tấp lỗ mãng như thế đâu, nếu không phải vì vừa nãy Tùy Xán Nùng chạm vào người, rõ ràng sẽ không có chuyện cậu không đứng vững.

Nhưng cậu biết Tùy Xán Nùng chỉ muốn tốt thôi, chẳng qua Kỷ Linh cứ mãi không hiểu tại sao Tùy Xán Nùng lại phải cẩn thận đến như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!