Chương 60: Ngoại truyện về Chung Thành và Tống Bảo Ninh (2)

Tim Tống Bảo Ninh đập nhanh hơn, cô lờ mờ cảm thấy thứ bên trong chiếc hộp là váy cưới của mình.

Chung Thành từng nói, cô đã không mặc áo cưới lúc kết hôn lần đầu, lần này cô nhất định phải mặc, làm cô dâu xinh đẹp của anh.

Cô nhìn anh, hiện thực và ký ức đan xen, dường như cô lại nhìn thấy Chung Thành nho nhã mà ôn tồn đứng trước mặt cô của năm cô mười tám tuổi ấy. Khi đó ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại từ chối anh, quay sang thích gã cặn bã kia, còn cắm đầu vào cuộc hôn nhân, để rồi bị thương mất nửa cái mạng mới trèo ra được.

Sau khi gã kia chết, thỉnh thoảng cô sẽ nhớ lại quãng thời gian đó, lần nào hồi ức cũng lan tràn đến nỗi không kìm được mong muốn quay về quá khứ, bóp chết cái đứa ngu xuẩn và cố chấp là chính mình kia.

Cô sống trong vòng tay êm ấm của bố mẹ quá lâu, chưa từng biết sự hiểm ác của bên ngoài, chẳng để vào tai những lời khuyên của người khác, một lòng một dạ coi gã chồng cũ đểu cáng là anh hùng.

Bây giờ đối mặt Chung Thành, trong lòng cô ít nhiều cảm thấy hối hận, hối hận bản thân năm đó chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, không thấy được chỗ tốt của anh, không thấy được nhược điểm trong tính cách của mình.

"Thừ người nghĩ gì đấy?" Chung Thành lại hôn cô, giọng điệu trịnh trọng chưa từng có: "Bảo Ninh, chúng mình đều đã trải cuộc sống hôn nhân, không có vấn đề ai không xứng với ai ở đây cả. Nghĩ kỹ ra nếu năm ấy chúng ta nên đôi ngay từ đầu thì anh chưa chắc đã có được thành tựu của ngày hôm nay, chúng mình cũng chưa chắc đã có thể bên nhau đến bạc đầu."

Với mức độ yêu thương con gái của bố Tống, chỉ sợ hồi đó anh cũng không lọt được vào mắt người bố vợ này. Đoán chừng, tình cảnh cuối cùng mà anh phải đối mặt chẳng khác với chồng cũ của cô là bao.

Trong tình cảm, một khi một bên bỏ ra quá nhiều, cũng phải là chuyện tốt trong những năm tháng tuổi trẻ bốc đồng, mà trái lại sẽ trở thành xiềng xích.

Ngày tháng ngọt ngào êm đềm thì sẽ không cảm thấy vậy, nhưng một khi xảy ra cãi vã thì những gì đã bỏ ra sẽ biến thành xiềng xích trói buộc nửa kia.

Anh không có ý phán xét hành động của gã chồng cũ của Tống Bảo Ninh. Với bản thân anh mà nói, anh rất yêu cô, anh có thể mãi mãi không nhắc tới cái gọi là "bỏ ra", nhưng Tống Bảo Ninh thì sao?

Cô là người tinh tế, nhạy cảm lại rụt rè, sau khi cắt đứt quan hệ với bố mẹ mình, cán cân cảm xúc sẽ không nghiêng về chồng cũ mà là hoàn toàn bị đảo lộn.

Cô chỉ có mình anh, loại bất an chôn sâu trong nội tâm đó sẽ khiến cô mất đi cái tôi của bản thân, mất đi sự đơn giản dịu dàng vốn có của cô.

"Em cũng đã từng nghĩ về vấn đề này, thật ra chúng ta đều có lỗi, cũng bị tính cách đôi bên liên lụy đến nhau." Tống Bảo Ninh ngập ngừng hôn lên môi Chung Thành, hai má liền đỏ ửng, mỉm cười nói: "Em không cho rằng mình không xứng với anh, mà là cảm thấy hơi hối tiếc. Nhưng vừa rồi nghe anh nói như vậy, em đã không còn hối tiếc gì nữa."

Sau khi trải qua nỗi hoang mang và đau khổ, lại được ở bên anh, đó là may mắn của cô.

Cô muốn nắm chắc may mắn này, không để nó tuột khỏi tay nữa.

"Anh cũng không hối tiếc." Chung Thành trao cho cô một nụ hôn thật sâu, tiếp đó lại giục cô mở quà.

"Để hai hôm nữa hẵng mở! Anh yên tâm, em sẽ không nhìn trộm đâu." Tống Bảo Ninh vùi đầu vào ngực Chung Thành, nghĩ thầm từ sau, lúc gọi điện thoại cho Hứa Thanh San, cô nhất định phải tránh anh mới được.

Hứa Thanh San là người biết rõ nhất chuyện này nên làm thế nào để không ngượng ngùng nữa.

Chung Thành đã ngoài ba mươi, cho dù là thể lực hay tinh lực thì đều đang trong thời kỳ sung mãn. Anh lại rất yêu cô, sau khi kết hôn cũng không thể nhịn được chuyện "sinh hoạt vợ chồng".

"Nghe em. Ngủ thôi, đã muộn lắm rồi!" Chung Thành cười, ôm Tống Bảo Ninh nằm xuống giường.

Hôm sau, hai người cùng trợ lý của Tô Nhiễm dẫn các em học sinh dạo chơi một vòng những địa điểm nổi tiếng. Hôm sau nữa, họ đến thăm quan hai trường đại học nổi tiếng nhất trong nước. Ngày kế tiếp, có thông báo về vòng tiếp theo của cuộc thi, Tống Bảo Ninh bắt đầu dẫn các em học sinh chuyên tâm luyện tập. Chung Thành cũng bắt đầu bận rộn với công việc của mình.

Sau khi bộ phim của Tô Nhiễm đóng máy, cô ấy nhận được rất nhiều cuộc phóng vấn, cũng bận túi bụi. Tập trung với nhau lần nữa đã là hôm thi vào vòng trong.

Dưới bàn tay của nhà tạo mẫu, Tống Bảo Ninh mặc một bộ đồ trắng, buộc tóc lên, trang điểm trông rất tươi mới, ngồi sau dàn trống, vừa đẹp lại vừa "ngầu".

Cô soi gương, mặt mày rạng rỡ, quyến rũ và cuốn hút không thể tả, "Chị suýt thì không nhận ra mình."

"Người đẹp à, anh Chung Thành nhà chị còn chưa tới đâu, chứ anh ấy mà nhìn thấy chị thế này, phỏng chừng sẽ muốn "ăn" chị luôn đấy." Tô Nhiễm cố ý trêu Tống Bảo Ninh: "Khi nào ấn định thời gian tổ chức lễ cưới, nhớ báo em nhé!"

Hai má nóng bừng, Tống Bảo Ninh hờn dỗi lườm Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm cười to, quay sang cổ vũ các em học sinh. Có thể vào được tới vòng này trong cuộc thi đã là rất giỏi. Tuy chỉ chiếu trên kênh thiếu nhi nhưng nó là cuộc thi mang tầm cỡ quốc gia.

Các em học sinh đều không ý thức được đây là một cuộc thi tài, bởi lẽ từ đầu chí cuối Tống Bảo Ninh nói với các em ấy rằng, chỉ đến để biểu diễn, có điều sẽ có những thầy cô khác nhận xét cho các em.

Tống Bảo Ninh quay đầu, vô tình nhìn thấy Chung Thành đang đứng ở cửa phòng hóa trang, cô không khỏi sửng sốt, trong mắt dâng lên niềm vui chứa chan.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!