Chương 58: Qua mấy tháng nữa, anh cũng phải khóc đấy!

Gửi liền hai tin nhắn mà không thấy Tống Bảo Ninh nhắn lại, Hứa Thanh San mím môi, gọi điện luôn cho cô bạn.

Máy đang bận... Có lẽ Chung Thành vẫn đang nói chuyện điện thoại với cô ấy. Hứa Thanh San thở phù một hơi, quay lại nhìn Hứa Thanh Sơn đang say giấc, cô không kìm lòng được bèn thơm trộm hắn một cái.

"Ngủ đi em!" Hứa Thanh Sơn không mở mắt, chỉ vòng cánh tay qua eo cô, ôm sát vào người mình, rồi lại ngủ tiếp.

Hứa Thanh San khẽ cười, tắt đèn ngủ ở đầu giường, yên tâm chìm vào giấc nồng.

Một đêm không mộng mị. Sáng ra, cô bị hắn đánh thức. Bên ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng. Hứa Thanh San mở mắt ra, vẻ mặt ngái ngủ, ngáp một cái. Cô vọc năm ngón tay vào mái tóc ngắn ngủn của hắn, hơi nhíu mày: "Anh ngủ ngon không?"

"Ngon." Hứa Thanh Sơn thơm chụt lên má cô, cười bảo: "Đi đánh răng nào!"

Hứa Thanh San lười biếng không muốn nhúc nhích. Hứa Thanh Sơn đột nhiên bế bổng cô lên làm cô hết hồn, không nhịn được liền hét to, ôm lấy cổ hắn theo bản năng: "Anh làm em sợ chết khiếp!"

"Lần sau sẽ chú ý!" Hứa Thanh Sơn phì cười, sải bước đi vào phòng vệ sinh.

Thời gian hãy còn sớm. Hứa Thanh San gọi điện thoại cho Tống Bảo Ninh, nghe cô bạn nói sự việc đã được giải quyết, bấy giờ cô mới thoáng yên tâm, thuận miệng hỏi cô ấy về quá trình.

Cũng không khác với những gì Hứa Thanh San đoán là mấy. Tống Bảo Ninh gần như chẳng phải động não, toàn bộ đều do Chung Thanh điều khiển từ xa. Có cảnh sát và luật sư ở đó, gây áp lực không nhỏ cho đối phương. Cô vợ mới và bố mẹ gã khốn kia làm ầm một lúc thì ỉu xìu ra về.

Kết thúc cuộc gọi, Hứa Thanh San ngẩng đầu lên, thấy Hứa Thanh Sơn lại đang tra tài liệu, cô lấy đi máy tính bảng trên tay hắn: "Em xinh hay tư liệu xinh?"

Hứa Thanh Sơn nhướng môi, ôm lấy Hứa Thanh San, trả lời câu hỏi của cô bằng hành động của mình.

Hợp đồng mới của Tô Nhiễm đã ký kết xong, đồng thời còn nhận được một số kịch bản, cô ấy vui sướng trở lại trường tiểu học.

Thời tiết mưa gió bắt đầu trở nên thường xuyên, hoạt động thông cầu Vĩnh Ninh được kéo dài đến ngày mùng Một tháng Năm mới chính thức tổ chức.

Sáng sớm, Hứa Thanh San đã đăng thông báo trên Weibo, sẽ livestream buổi lễ thông cầu. Tô Nhiễm cũng thảo luận trên Weibo, báo trước sẽ có nghi lễ cúng tế.

Hứa Thanh Sơn đến vào tối hôm trước, vừa gặp Hứa Thanh San thì đã bị trưởng thôn lôi đi.

Sau khi ăn sáng, Chung Thành và Tống Bảo Ninh đều thay sang trang phục địa phương, rồi theo hiệu trường đi qua đó giúp một tay.

Lễ cúng tế chúc mừng của nơi đây là một sự kiện lớn. Cầu Vĩnh Ninh đã được xây dựng xong và đi vào hoạt động lại càng là sự kiện lớn trong những sự kiện lớn. Người dân các thôn hai bên bờ hầu như đều rảnh rỗi, tập trung cả tại nhà thờ tổ.

Hứa Thanh San với Tô Nhiễm đã thay xong quần áo và tới nơi, một chiếc trống to đã được để trên sân phơi trước cửa nhà thờ tổ.

"Cảm giác như ngày Tết ấy." Tô Nhiễm buông một câu cảm thán, tiếp đó nhẹ nhàng quay đầu nói với trợ lý của mình: "Kết thúc hoạt động là tôi phải đi luôn. Lần này là đặc biệt xin nghỉ phép để trở lại đấy."

"Cảm ơn ngôi sao lớn!" Hứa Thanh San bông đùa, đoạn khoác vai Tô Nhiễm, nói nhỏ: "Không phải là em muốn dẫn Lê Thư về thủ đô thật chứ?"

"Cô bé vừa thật thà vừa có trách nhiệm, em muốn kéo cô ấy đi lắm." Tô Nhiễm thở dài.

Hứa Thanh San mỉm cười, an ủi Tô Nhiễm: "Mỗi người một chí hướng, tính cô ấy cũng không hợp với giới giải trí của bọn em. Đừng ép cô ấy."

Tô Nhiễm vẫn cảm thấy đáng tiếc, có điều Hứa Thanh San nói cũng không sai. Tính cách Lê Thư rất dễ bị bắt nạt, dẫn cô ấy đi theo bên cạnh sẽ có nhiều điều phải bận tâm, chi bằng làm bạn bè tốt còn hơn. Không lo bị lừa, bị bôi nhọ, lúc nào muốn gặp thì hẹn nhau ăn bữa cơm.

Bước vào trong nhà thờ tổ, Hứa Thanh San vừa mới bật camera điện thoại để chuẩn bị ghi hình phát sóng trực tiếp thì Hứa Thanh Sơn không biết từ đâu chui ra, thình lình ôm lấy eo cô, thấp giọng nói: "Chốc nữa đừng chạy lung tung nhé!"

Hứa Thanh San quay đầu cười với hắn, huých khuỷu tay vào hắn và bảo: "Béo đang tìm anh kìa!"

Hứa Thanh Sơn thở dài, miễn cưỡng buông cô ra.

Hoạt động chính thức bắt đầu, Hứa Thanh San bật livestream, bình tĩnh giới thiệu các bước.

Hoạt động ca hát nhảy múa mãi đến trưa mới gần kết thúc, tấm vải đỏ treo ở đầu cầu được lật ra, lộ ra ba chữ như rồng bay phượng múa rất to "Cầu Vĩnh Ninh".

Hứa Thanh San đứng trong đám đông, nhìn đám người Hứa Thanh Sơn, trưởng thôn cùng gã Béo cách đó không xa, đang thành kính lễ thần sông. Ánh mắt cô bỗng dưng trở nên dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!