Lúc Hứa Thanh San ra khỏi sảnh lớn của công ty, Hứa Thanh Sơn đã biếng nhác đứng dựa vào thân xe đợi cô, trên tay kẹp điếu thuốc, nhìn qua đây với nụ cười thật đậm nét.
Để đi mua sắm cùng cô, hắn đã cố ý đổi sang bộ quần áo trông rất trẻ trung, râu ria cũng đã được cạo sạch, nom vừa có tinh thần vừa phong độ.
Hứa Thanh San bước xuống bậc thêm trước cửa, cong khóe môi, rảo nhanh chân đi tới: "Anh có "hai lúa" không vậy, không cần phải mua thật mà!"
"Có hai lúa." Hứa Thanh Sơn mỉm cười, đứng thẳng dậy, mở cửa xe cho cô: "Lần đầu tiên tới nhà, anh đã khệnh khạng đi tay không đến thế này, chị Hai có thể đá ngay anh ra ngoài ấy."
Hứa Thanh San lườm hắn một cái, đoạn khom người ngồi vào trong xe.
Cô đã chủ động dẫn người về, phỏng chừng cả nhà từ trên xuống dưới hận không thể bắn pháo hoa chúc mừng, chứ lấy đâu ra chuyện đuổi người ra ngoài.
Sau khi chị Hai trở về, bố mẹ cô liền gọi điện thoại đến, hỏi cô sống ở bên này thế nào, ràng ràng là có ý thăm dò. Đổi lại là bình thường, mỗi tháng họ cũng không gọi cho cô lấy một cú điện thoại, trái lại là ông nội thỉnh thoảng gọi đến.
Hứa Thanh Sơn đóng cửa xe, rồi vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lại, dụi tắt điếu thuốc, thắt dây an toàn, sau đó nổ máy lái đi: "Anh mang cái gì về thì phù hợp, chú thích uống rượu hay uống trà hả em?"
"Anh muốn mua thật à?" Hứa Thanh San đỡ trán: "Nhà em không câu nệ thế đâu."
Hứa Thanh Sơn nghiêng đầu, thoáng nhìn cô, đột nhiên im lặng.
Ấn tượng lần đầu tiên đến nhà sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc bố mẹ vợ có đồng ý cho họ đi đăng ký kết hôn hay không, nói thế nào đi nữa cũng không thể thất lễ được.
Lần trước Hứa Thanh Lam tới, mặc dù chị ấy đã nói bố mẹ họ không can thiệp vào tự do hôn nhân của Hứa Thanh San, nhưng hắn dám chắc, về cùng cô mà không mang theo cái gì, hai bậc phụ huynh nhất định sẽ có ấn tượng xấu cực điểm đối với hắn.
Mười bảy, mười tám tuổi đi tay không đến nhà chơi, phụ huynh cùng lắm chỉ cười.
Hắn ba mấy tuổi đến nhà, là quyết tâm muốn cưới được Hứa Thanh San, cho dù bố mẹ cô không có ý kiến, nhưng hai chị gái trên cô cũng sẽ nghĩ hắn không hiểu chuyện.
"Anh không cần phải căng thẳng thật mà." Hứa Thanh San không nhịn nổi cười: "Nếu anh thật sự muốn mua, thì mua mĩ phẩm, túi xách, mấy chai nước hoa, với cả son môi cho em đi!"
"Được." Hứa Thanh Sơn trả lời rất dứt khoát.
Hứa Thanh San chớp chớp mắt, ôm bụng bật cười vui sướng: "Giận rồi?"
"Không đâu." Chính Hứa Thanh Sơn cũng không nhịn nổi cười: "Em muốn ngắm của hãng nào, chúng mình đến thẳng đó luôn."
Hứa Thanh San dần dần thôi cười, cầm di động lên, mở khóa, gửi tin nhắn qua Wechat cho Lữ Giai Âm. Lát sau, cô ngẩng đầu, đáp: "Đến Bách Hóa đi!"
"Thời tiết cũng ấm lên rồi, nhân tiện mua cho em mấy bộ quần áo." Hứa Thanh Sơn từ từ dừng xe lại, liếc nhìn đèn đỏ, đoạn nói tiếp: "Mua cả mấy đôi giày nữa."
"Anh không sợ phá sản à?" Hứa Thanh San quay đầu sang, híp mắt trêu đùa hắn: "Quẹt thẻ thả ga cho em, không đau lòng sao."
Hứa Thanh Sơn quăng cho cô một ánh mắt "Coi thường anh hả?", rồi đưa bàn tay rảnh rỗi sang, tự nhiên như không mà nắm lấy tay cô.
Trong thẻ hắn có đủ tiền để hôm nay cô mua sắm xả láng, tiền công vẽ mô phỏng lại bức họa cho Thư Ý Trai khi trước đều đã cầm đi sửa cầu, sau đó hắn lại nhận sửa một bức nữa với thù lao một trăm ngàn tệ (350 triệu vnđ), hắn chưa nói với cô đấy thôi.
Tiền lương của viện thiết kế không cao lắm, bình thường hắn cũng không tiêu mấy, phần lớn đều bỏ vào chỗ trường tiểu học nơi hắn làm giáo viên tình nguyện.
Trước kia, khi và Du Tinh còn bên nhau, cô ta luôn chê hắn không giàu có, không như Phó Triết và Quan Hoài, thích cái gì liền mua luôn cái đó.
Không phải là hắn không có khả năng để cho cô ta cuộc sống như vậy, mà là hồi đó trẻ tuổi, trí nhớ và thể lực đều ở trong thời kỳ sũng mãn, hẳn rằng đã đặt tinh thần cùng sức lực nhiều hơn vào công tác nghiên cứu.
Một khi không chuyên tâm, hiện tại chưa chắc hắn đã có thể trở thành kỹ sư trưởng của tổ bích họa, cũng sẽ không tinh thông môn nghệ thuật tương đối hiếm gặp này.
Tình cảm của hắn và Du Tinh thay đổi, chủ yếu vẫn là cả hai đều trẻ tuổi, có rất nhiều vấn đề lớn trong việc trao đổi với nhau, cộng thêm hắn ở nơi hoang vu hẻo lánh trong thời gian dài, sẽ tạo thành cảm giác chênh lệch càng mãnh liệt cho Du Tinh.
Loại chênh lệch này trải qua sự so sánh với Phó Triết và Quan Hoài là sự dày vò, tra tấn đối với cô ta.
Cô ta luôn là một người rất kiêu ngạo, thành tích hồi Đại học đã rất xuất sắc, được nhận học bổng hàng năm, lại còn xinh đẹp. Cô ta không cần bạn trai săn sóc tỉ mỉ chu đáo, mà cần một người bạn trai phải ưu tú hơn cô ta để làm nổi bật được sự tài giỏi của cô nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!