Chương 47: Vẫn còn tức à?

Hứa Thanh San chần chừ một lát rồi nhận cuộc gọi, giọng của Quan Hoài tức thì như đạn bắn vào lỗ tai: "Du Tinh ra nước ngoài chữa trị, sẽ bay chuyến tối nay."

Hứa Thanh San chỉ "Ờ" một tiếng, sau đó im lặng. Ở lại trong nước, cha mẹ Du Tinh đe dọa cô ta đủ kiểu, hòng thuyết phục cô ta tha thứ cho Du Hiểu, mất đi sức khỏe đã là một đòn chí mạng, nay còn phải đối mặt sự giày vò của việc mất đi người thân, lựa chọn rời đi đúng là cách tốt nhất.

"Cô ấy không để lại lời nào, cũng không định liên lạc với Thanh Sơn. Cho dù là chuyện năm đó đã đẩy hắn xuống nước, hay những phiền phức mà Du Tinh mang lại cho bọn em, cô ấy đều cảm thấy vô cùng xin lỗi." Giọng Quan Hoài trầm xuống, có lẽ tâm trạng cũng rất phức tạp.

Hứa Thanh San khẽ nhấp môi, dửng dưng đáp: "Ông Hứa đã không giận cô ta từ lâu rồi. Em trước giờ cũng không bận tâm những chuyện này, thay em chúc cô ấy bình an."

Quan Hoài trầm lặng hồi lâu mới rầu rầu nói: "Anh cũng chúc hai người tân hôn vui vẻ."

"Cảm ơn anh." Hứa Thanh San cười, đoạn bổ sung thêm một câu: "Về sau có chuyện gì anh gọi cho ông Hứa ấy, em sẽ nhanh chóng từ chức thôi, sẽ có người tiếp nhận công việc, em không muốn liên lạc riêng với anh về những chuyện khác."

Quan Hoài lại trầm lặng. Hai phút trôi qua, tiếng anh ta vang lên lần nữa, trong âm giọng khàn khàn có thêm đôi phần trêu chọc: "Lúc em để tâm thì đối xử với người khác tuyệt tình thật đấy."

"Tuyệt tình cũng tốt, hi vọng anh cũng có thể gặp được người khiến anh để tâm. Vậy nhé, tạm biệt." Dứt lời, Hứa Thanh San lưu loát cúp máy.

Du Tinh không để lại lời nào cho cô, chẳng qua là vì vừa rồi Quan Hoài đã nói hết những lời đó rồi.

Hứa Thanh San xem xong mấy tin nhắn thì nhắm mắt nằm một lúc. Nghe thấy tiếng cười của bọn Tô Nhiễm, cô nhướng mày, tinh thần sảng khoái, đầu óc tỉnh táo, bò dậy làm nốt dự toán.

Thời tiết tháng Tư đến tháng Sáu không thích hợp để trải nhựa đường chạy, chỉ có thể đợi đến kỳ nghỉ hè mới thi công được. Trong thời gian này, cô có thể bắt tay vào việc lên kế hoạch, đáp lễ cho những món quà của cư dân mạng đã tham gia gây quy cộng đồng.

Theo kế hoạch lúc trước, những cư dân mạng tham gia gây quỹ cộng đồng quyên góp dưới 100 tệ, có thể nhận được album ảnh chân dung hoặc áo phông của Tô Nhiễm; quyên góp từ 100 - 1000 tệ thì trong hai năm, chỉ cần bộ phim điện ảnh nào có Tô Nhiễm tham gia được công chiếu, đều sẽ nhận được hai vé xem phim miễn phí.

Quyên góp hơn 1000 tệ, ngoài vé xem phim của Tô Nhiễm ra, còn có một phần quà do các em học sinh của trường tiểu học tự tay làm, kèm theo album ảnh chân dung có chữ ký của Tô Nhiễm.

Quyên góp từ 5000 tệ đến 10.000 tệ, những lựa chọn như rau trái, trứng thịt được nuôi trồng hữu cơ hiện giờ chiếm khá nhiều, tỉ lệ đòi tự mình đến trường học một chuyến chiếm 20%.

Cô vẫn chưa xem giấy tờ chi tiết, không biết có khoản quyên góp trên 10.000 tệ hay không. Nếu có, thì khả năng phải hy sinh Tô Nhiễm, để cô ấy đích thân làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn những cư dân mạng giàu có này đến thăm quan trường học.

Tính sơ sơ một lượt, sau khi làm phẳng sân thể dục, rải nhựa đường chạy, xây sân bóng, số tiền gây quỹ vẫn còn thừa.

Chỉ có điều, đến lúc đó có lẽ phải làm phiền Lê Thư về việc ghi cụ thể chi phí của những khoản này, ghi chép kỹ càng tỉ mỉ để tránh dẫn tới những rắc rối không cần thiết.

Làm việc gần xong thì Hứa Thanh Sơn bưng bữa sáng, khoác một thân hơi nước ẩm ướt bước vào, với nét mặt tươi cười, không hề che giấu tâm trạng đang rất vui của mình.

Hứa Thanh San đẩy laptop ra, nhận lấy bát cháo trong tay hắn, ngửi lấy ngửi để, rồi hỏi: "Anh tự nấu ạ?"

"Ừ." Hứa Thanh Sơn xoa đầu cô, duỗi tay xoay màn hình laptop qua, ngồi xuống, chăm chú xem bản kế hoạch cô đang viết.

Càng xem, nụ cười trên môi càng không ngừng lan rộng. Mỗi một việc trong bản kế hoạch này, cô đều làm rất tốt, kế hoạch được lên rất chi tiết, cẩn thận. Đổi lại thành hắn, chắc chắn sẽ không làm được đến mức này.

"Đừng mơ mộng nữa, rót cho em cốc nước với!" Hứa Thanh San khẽ huých khuỷu tay vào hắn: "Khi nào anh về? Ngày mai hay hôm nay đi luôn?"

"Hôm nay phải đi luôn." Hứa Thanh Sơn cầm cốc, đứng dậy rót nước.

Những vật liệu cần dùng cho thực nghiệm sẽ được đưa đến vào sáng thứ Ba, vừa vặn, phiên tòa thứ hai của vụ kiện hắn khởi kiện ông cậu để lấy lại bất động sản và những bức tranh vẽ của bố hắn cũng sẽ mở vào sáng hôm đó. Buổi chiều hắn phải trở lại chùa Khai Thiện, cố định những bức bích họa đã bị hư hỏng nặng trước, đề phòng khi tiến hành cách ly những phần đã tu sửa xong sẽ gây ra vết bong tróc mới.

Hứa Thanh San khẽ liếm môi, cười nói: "Em đi cùng anh, về làm thủ tục từ chức."

Cho dù Hàn Nhất Minh vẫn khăng khăng tiếp tục kiện Bác Chúng, cô cũng sẽ không ở lại Civic.

Thời gian Quan Hoài và Civic hợp tác rất dài. Sáu tháng cuối năm, phòng vẽ khung hình hoạt họa trò chơi của anh ta muốn mở rộng thành truyện tranh, bên phòng trưng bày tranh cũng có hoạt động cần làm. Hợp đồng đã được ký kết, cô không muốn vẫn giao lưu trao đổi với anh ta vì lý do công việc, khiến Hứa Thanh Sơn không vui

Dù cô thẳng thắn vô tư, nhưng cũng sẽ có ngày những lời đồn đại ấy trong công ty truyền đến tai Hứa Thanh Sơn.

Hắn nhất định sẽ không nghi ngờ, nhưng miệng người đời đáng sợ lắm.

Từ nay về sau, cô muốn cùng ăn, cùng ngủ, cùng trò chuyện với hắn. Có lẽ chỉ vài năm, cũng có khi là cả đời, và dù chỉ có một tháng thì cô cũng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!