Chương 46: Chưa đủ thành ý

Bên kia rõ ràng đang lấy Hứa Thanh San làm nơi trút giận. Hứa Thanh San không nghe cô ta mắng hết đã ngắt lời luôn: "Cô có bằng chứng thì cứ đi mà kiện tôi, tôi không thừa hơi nghe cô chửi."

Nói đoạn, Hứa Thanh San dứt khoát cúp máy một cách nhanh gọn, tiện tay kéo luôn số cô ta vào danh sách đen, sau đó quay sang gọi cho đám anh em bạn bè thân của Hầu Thừa Hiên.

Hầu Thừa Hiên cứ như vậy ra đi, cô có thể hiểu được nỗi đau trong lòng vợ anh ta, nhưng chẳng tài nào đồng cảm cho được.

Cô cũng không biết tại sao đầu Hầu Thừa Hiên lại nóng lên, nhất định phải theo gã chồng cũ của Tống Bảo Ninh cùng đi chuyến này nữa. Hiện tại anh ta chết rồi, không còn người để đối chứng, người nhà anh ta cứ thế coi cô là hung thủ như một lẽ đương nhiên. Nhưng cô sẽ không để mình chịu uất ức, vô duyên vô cớ làm cái thùng rác bắt tội bản thân phải nhận những lời chửi rủa đâu.

Điện thoại vừa kết nối, Hứa Thanh San liền nói cho người nọ biết tin Hầu Thừa Hiên đã gặp chuyện. Cô bật ghi âm, hỏi anh ta có biết lý do Hầu Thừa Hiên muốn đến đây không.

"Cơ quan họ đã ký một thỏa thuận công việc giúp đỡ người nghèo với bên đó, cậu ấy theo tổ công tác đi công tác, việc ấy thì có liên quan gì đến em?" Người nọ hết sức bất ngờ.

Hứa Thanh San cau mày: "Không phải em nghĩ như vậy mà là vợ anh ta chẳng hiểu sao gọi điện thoại đến chửi em. Em oan quá đi mất!"

"Em cũng biết, con người ta hay muốn tìm một nơi để xả ra khi đau đớn và tuyệt vọng mà." Người nọ khẽ cười rồi nói tiếp: "Dạo này tin tức của em luôn xuất hiện trên mạng, lại vừa đúng thời điểm Thừa Hiền đi công tác, vợ cậu ấy đang mang thai đứa thứ hai, khó tránh khỏi cả nghĩ. Em cũng hiểu cho ít nhiều, đừng chấp cô ấy."

"Bỏ đi! Không có chuyện gì khác, làm phiền anh rồi!" Hứa Thanh San gác máy, thở dài thườn thượt.

Chuyện đi công tác có thể đổ lỗi lên đầu cô sao? Có bị chập mạch không đấy?

Đứng một lúc, Hứa Thanh San nghiêng đầu nhìn về một nơi nào đó, đoạn nhướng môi, cầm di động lên soi sáng, rút chìa khóa ra, mở cửa tòa nhà nhỏ.

Điện thoại lại có cuộc gọi, là số của Hứa Thanh Sơn.

Hứa Thanh San dừng bước, điềm nhiên như không, tựa vào cửa, mặt mày đượm nét cười, nhìn về phía bóng dáng đang đạp sắc đêm từ từ đi tới. Cô biết hắn ở đây, lúc nhận cuộc gọi của vợ Hầu Thừa Hiên, cô đã ngửi thấy mùi trên người hắn.

"Anh còn tưởng em sẽ sợ cơ đấy." Hứa Thanh Sơn khẽ cười một tiếng, đi đến ôm cô vào lòng.

Hứa Thanh San ngước mặt, chậm rãi đưa tay lên, đèn flash của di động tức thì chiếu sáng mặt hắn. Cô không nhịn nổi mà kiễng chân hôn hắn một cái: "Hôm nay Béo đi đón anh à?"

"Ừ." Hứa Thanh Sơn cúi xuống, cọ cọ cằm lên đỉnh đầu cô và nói: "Anh nhớ em!"

"Em cũng nhớ anh..." Hứa Thanh San còn chưa nói hết câu thì nụ hôn của hắn đã rơi xuống, nóng bỏng, triền miên.

Sau nụ hôn, Hứa Thanh Sơn ôm cô đi vào trong, không hỏi cô vừa rồi nói chuyện điện thoại với ai, cũng không hỏi cụ thể là chuyện gì, chỉ nói với giọng điệu bâng quơ: "Tết Thanh Minh về Lâm Châu tảo mộ, em muốn mang đặc sản gì về?"

Hứa Thanh San bật cười, chế giễu hắn: "Quanh co lòng vòng làm gì."

"Quanh co lòng vòng đâu! Anh đã chuẩn bị rất nhiều đặc sản." Hứa Thanh Sơn đường hoàng đáp: "Phải đặc biệt đến một chuyến này đấy."

Hứa Thanh San đã bước lên một bậc cầu thang, quay đầu đối diện với Hứa Thanh Sơn, tầm mắt ngang bằng với hắn: "Đặc biệt đến để kiểm tra em à?"

Mấy ngày nay, rảnh rỗi là cô lại tới đây lên mạng, xử lý chuyện công ty, nên cô rất rõ có đồ bị bỏ quên ở chỗ này hay không.

"Em đoán xem!" Hứa Thanh Sơn nhéo má Hứa Thanh San, lòng bàn tay rơi xuống đầu vai cô, dừng lại vài giây rồi trượt xuống, bế xốc cô lên vai mình, sải bước đi lên tầng.

Lên đến tầng trên, hai chân Hứa Thanh San vừa chạm đất, liền thình lình đẩy hắn xuống nệm cỏ, nhào xuống, nằm bò trên người hắn, vui sướng cười thành tiếng: "Anh đã chuẩn bị đặc sản gì rồi? Bao nhiêu?"

"Thế nào cũng phải tầm một tỷ đấy." Hứa Thanh San cũng cười, cởi áo khoác ngoài của cô, ném đi. Hai hôm nay, trên mạng đã không còn tin tức của cô nữa, dù sao cũng chẳng phải là ngôi sao.

Hắn ôm cô, cảm giác hình như những ngày này cô lại gầy đi, trọng lượng cơ thể rõ ràng đã nhẹ hơn. Đưa tay vào ra sức xoa nắn, hắn khàn giọng, cười bên tai cô: "Có muốn mang đặc sản tốt nhất của thành phố B này về cùng không, chỉ cho mình em thôi đấy!"

"Không cần." Hứa Thanh San cúi xuống cắn vai hắn: "Sao không nghẹn chết anh đi nhỉ?"

Hứa Thanh Sơn im lặng, lật người đè cô xuống, cúi đầu dịu dàng khóa kín môi cô.

Một lát sau, Hứa Thanh San nghiêng mặt qua một bên, hơi thở hỗn loạn: "Ông Hứa à..."

Trong đêm tối, giọng nói mang theo âm rung mềm mại nghe như thể nước suối mát trong, ngọt ngào và dễ chịu, lại như mưa rơi trên hoang mạc. Hứa Thanh Sơn hôn nhẹ đôi môi cô, trong miệng hắn phát ra những tiếng rên trầm thấp: "Muốn hay không muốn?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!