Đứng một lúc, Phương Minh Hải gõ cửa bước vào, rõ ràng là không kịp trở tay trước tình huống này. Từ chi tiết đến độ rõ nét trên ảnh chụp, xuất phát từ một trong số nhân viên đi quay cùng lần trước.
"Không sao, cậu liên lạc với những tài khoản marketing có mối quan hệ hợp tác tốt với chúng ta và chưa share đoạn phim, đẩy bài viết chất vấn kia lên cho thật "hot" vào." Hứa Thanh San vỗ vai Phương Minh Hải, quay đầu cầm di động của mình: "Tôi đi gặp phó tổng Chung, cậu cứ làm như lời tôi nói là được."
Phương Minh Hải chẳng hiểu mô tê, gật đầu, rầu rĩ lui ra.
Hứa Thanh San mở cửa ra khỏi phòng, đi ngang qua Du Hiểu, cô cố tình dừng bước, cúi xuống nhìn chằm chằm màn hình của cô ta, giọng điệu chuyện gẫu: "Hai hôm nay trợ lý Du tích cực quá, đợi dự án này kết thúc, tôi sẽ bảo phó tổng Chung ghi công đầu cho cô đấy."
Sống lưng Du Hiểu cứng đờ, còn chưa mở miệng, bả vai đã nặng trĩu, nghe thấy tiếng cười thản nhiên của Hứa Thanh San: "Cố lên!"
Ngoảnh đầu, Hứa Thanh San lấy tay khỏi vai Du Hiểu, một mùi nước hoa nhàn nhạt phả vào mũi cô ta, bên tai chỉ còn sót lại tiếng giày cao gót cộp cộp giẫm trên sàn nhà.
Du Hiểu liếm môi, lòng bàn tay ẩm ướt, nhanh chóng cầm di động chạy vào phòng vệ sinh.
Nghe thấy tiếng cô ta rời đi, Hứa Thanh San thoáng ngừng bước, cong khóe môi, lộn lại chỗ ngồi của Du Hiểu, thấp người bấm chuột mấy cái, bình tĩnh chụp ảnh, sau đó khôi phục lại giao diện trước khi cô ta rời chỗ ngồi, thong dong đứng thẳng lên, đi tới gõ cửa phòng làm việc của Chung Thành.
Chung Thành là đàn anh khóa trên của Hứa Thanh San thời đại học, khoa chính quy, khác hệ, nhưng lại học thạc sĩ cùng chuyên ngành.
Ban đầu cô từ thủ đô về đây cũng xem như là nhận lời mời của anh. Có điều đồng nghiệp công ty không biết, họ không chỉ là cấp trên cấp dưới, mà quan hệ riêng tư cũng rất tốt.
Năm ngoái, kể từ sau khi ly hôn, Chung Thành vẫn độc thân, cho nên có khá nhiều lời đồn đại về cô và anh, hơn nữa còn chẳng dễ nghe.
"Vào đi!" Chung Thành ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, vẻ mệt mỏi trên mặt không che giấu nổi: "Sắp xong chưa?"
"Chưa đâu, cho anh xem cái này trước." Hứa Thanh San đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng lại, rồi đưa điện thoại của mình cho Chung Thành, nhón chân ngồi lên bàn làm việc của anh.
Những chứng cứ trong này bao gồm đối thoại giao dịch trên máy tính của Du Hiểu chưa kịp gửi đi, số liệu khác là do Hứa Thanh San tìm người thu thập, hợp lý hợp pháp, chỉ cần công bố ra ngoài, thì Hàn Nhất Minh không chỉ kiện Du Hiểu mà còn khiến cho cô ta bồi thường tổn thất.
Chung Thành nheo mắt, biết Hứa Thanh San tức giận không nhẹ. Anh đứng dậy kéo cửa chớp của vách kính xuống.
Ngồi lại, anh cầm di động của Hứa Thanh San, cúi đầu xem một lúc, trán nổi gân xanh: "Em biết rõ là cô ta còn sắp xếp người "đẩy" bài viết ném đá của cô ta lên?"
"Như thế mới chân thực." Hứa Thanh San híp mắt, khuôn mặt lộ nụ cười xấu xa: "Không phải tất cả các cô gái nhỏ đều ngây thơ đáng yêu đâu, lần trước đi công tác, cô ta không về cùng chúng ta, ấy là đi thông báo với người khác đấy."
Chung Thành sầm mặt, duỗi tay nhấc điện thoại bàn lên: "Công ty sẽ không giữ lại người như vậy."
Hứa Thanh San vươn tay đè xuống, giọng điệu lành lạnh: "Không vội! Dù không phải cô ta, cũng sẽ có người khác nhảy ra chất vấn, phải cái độ tin cậy không cao thôi. Anh coi như không biết chuyện này, đợi dự án quỹ từ thiện kết thúc hẵng nói."
Chung Thành lấy tay về, nặng nề dựa vào lưng ghế, đổi đề tài: "Chờ bận xong đợt này, gọi Bảo Ninh, anh em mình cùng ăn bữa cơm."
"Cô ấy ly hôn rồi." Hứa Thanh San cười tít mắt, lấy di động của mình về, nhanh nhẹn đứng lên đi ra ngoài: "Anh có thể đợi đám cưới tiếp theo của cô ấy. Tất nhiên, anh cũng có thể tiếp tục hưởng thụ cô gái nhỏ mang theo mục đích nhào vào lòng."
Mặt Chung Thành biến sắc, lời tới bên miệng lại nuốt vào, trong đầu toàn câu nói ban nãy: "Cô ấy ly hôn rồi!"
Bảo Ninh đã ly hôn...
Hứa Thanh San quay lại phòng làm việc của mình, sức nóng của việc quyên góp dần dần giảm xuống, thời gian cũng đã qua rạng sáng.
Thu dọn một lượt, mở cửa đi ra, cô vỗ vỗ tay tuyên bố kết thúc tăng ca, mời mọi người đi ăn khuya.
Chung Thành vắt áo khoác âu phục trên cánh tay, lạnh mặt, xua tay ý bảo mình không đi.
"Còn ai không đi không?" Hứa Thanh San nâng cổ tay thoáng nhìn đồng hồ, tầm mắt lướt qua mặt Chung Thành, dừng trên mặt Du Hiểu.
Kỳ thật, cô rất rò mò, Du Hiểu có thể điên đến mức nào.
"Em cũng không đi!" Du Hiểu đứng dậy, cúi đầu dọn dẹp bàn làm việc của mình, dáng vẻ nhã nhặn ngoan ngoãn.
"Những người còn lại đi với tôi nào!" Hứa Thanh San nhoẻn cười, đúng lúc di động có tin nhắn, liếc mắt, nụ cười trên mặt không ngừng lan rộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!