Xem Hứa Thanh Sơn vào bếp là một việc rất hưởng thụ. Có rất nhiều đàn ông biết nấu nướng, nhưng cô lại không gặp được mấy người.
Nhịp sống của thành phố B không chậm hơn thủ đô là bao. Dẫu đủ thời gian thì rốt cuộc người sẵn lòng bò dậy khỏi giường, xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho nửa kia là số ít, bất kể nam nữ.
Có lẽ độc thân quá lâu, và không gặp được người đàn ông khiến Hứa Thanh San đặc biệt động lòng, nên khoảnh khắc này, Hứa Thanh Sơn thuận mắt, mê người cực kỳ.
Đứng một phút, cô cong môi, tiến lên duỗi tay ôm lấy thắt lưng hắn từ phía sau, đáy mắt toát ra nụ cười xấu xa: "Nấu cái gì ngon ngon ấy!"
Cột sống Hứa Thanh Sơn tê rần, hắn nghiêng đầu liếc Hứa Thanh San, không nói một lời, trút mì ống đã nấu xong vào đĩa.
"Vô lương tâm, cho không anh một đêm ngủ cùng, anh còn xị mặt." Hứa Thanh San thò tay đếm cơ bụng của hắn: "Mấy giờ anh đi?"
"Bay chuyến 4 giờ, kẻo tối không đến được trường." Hứa Thanh Sơn đặt nồi lại, bắt lấy bàn tay lộn xộn của Hứa Thanh San, xoay người đối diện với cô, chau mày: "Không muốn đi làm hả?"
Hứa Thanh San liếm môi dưới, trên mặt lộ nụ cười chế giễu: "Rõ ràng là anh không muốn về trường thì có."
"Ừ, không muốn!" Hứa Thanh Sơn cúi đầu, bất thình lình chặn miệng cô lại.
Nói chính xác là hắn không dám đi.
Quan Hoài còn dễ nói, Phó Triết lắm tiền, lại còn hư hỏng. Nếu để gã nhìn thấy Hứa Thanh San, chỉ e theo đuổi cô còn hăng say hơn cả năm đó theo đuổi Du Tinh.
Hứa Thanh Sơn không tài nào xác định được Hứa Thanh San có thích kiểu của Phó Triết không, nhưng Phó Triết giàu hơn Quan Hoài, cũng đẹp trai hơn Quan Hoài.
Kết thúc nụ hôn, Hứa Thanh Sơn véo mông Hứa Thanh San, quay người bưng đĩa đi ra: "Ăn sáng nào!"
Hứa Thanh San vểnh môi, bám gót, vươn tay ôm eo hắn, đôi mắt cong cong thành mảnh trăng non. Cảm giác sống chung với hắn không tệ, hơn nữa mỗi lần trêu hắn đều có cảm giác thành tựu cực kỳ.
Tuy chậm lụt, nhưng sẽ không giở mặt với cô, ngoan ngoãn đến độ hơi khờ. Trước kia làm VJ trên radio, mở quán rượu ở Lâm Châu, đàn ông các kiểu, cô đã gặp nhiều.
Có kẻ mở mồm thì ngầm ra hiệu với cô đi "khách sạn", có kẻ thì bày tỏ rõ ràng đang thiếu bạn giường. Trực tiếp hơn, cô hòa nhã chút là đã muốn kéo cô vào phòng vệ sinh để "vui vẻ".
So với những kẻ đó, Hứa Thanh Sơn quả là kỳ cục, ôm cô ngủ cũng không dám nhân cơ hội "táy máy".
Nếu hắn không quen biết Quan Hoài và Bành Văn Tu thì tốt biết bao. Cô thinh thích hắn thật rồi.
Ngồi xuống, Hứa Thanh San nếm món mì ống Hứa Thanh Sơn nấu, cảm giác hương vị rất ngon, kìm lòng không đậu cất lời khen hắn.
"Khi nào em tìm phòng?" Giọng Hứa Thanh Sơn lành lạnh.
"À..." Bị hắn hỏi, má Hứa Thanh San tự dưng nóng lên: "Bận nốt hai ngày này đã, trong thành phố có không ít, em sẽ cố gắng bớt thời gian đi xem."
Cô không chuyển đâu, cứ ăn vạ hắn đấy.
Bốn triệu cơ mà, mua cả một căn nhà cũng không thành vấn đề, cô ở nhà hắn mấy hôm thì đã làm sao?
"Trưa rảnh, anh đi xem với em!" Đáy mắt Hứa Thanh Sơn có thêm nét cười, giọng điệu nghiêm túc: "Anh quen ở một mình rồi, không thích có người lạ xâm phạm không gian riêng, trừ khi là bạn gái của anh."
Thoáng cái, mặt Hứa Thanh San đen thui, ném mạnh cái nĩa vào trong đĩa: "Không ăn nữa!"
"Em giận à?" Hứa Thanh Sơn suýt không nhịn được mà bật cười ra tiếng, biết rõ còn cố tình hỏi: "Vì sao thế?"
Hứa Thanh San nghẹn họng, nghiêng người, dữ tợn cắn một phát vào vai hắn, hầm hầm đứng dậy, đi lấy túi xách.
Mới khen xong, vừa cảm thấy hắn có phần thú vị thì đã muốn đuổi cô đi.
Hứa Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn theo, nét cười trong mắt dần đậm hơn. Cho cô nghĩ một đằng nói một nẻo đi. Một lần... làm sao cũng không đủ.
Hứa Thanh San đến công ty sớm hơn ngày thường nửa tiếng. Mở cửa đi vào, càng nghĩ càng tức đầy bụng, cô lười mở máy tính, cầm di động tìm phòng trọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!