Chương 8: (Vô Đề)

Lúc về đến nhà thì trời đã tối.

Lục Hằng vừa mở cửa, đã thấy không khí trong nhà vô cùng náo nhiệt.

Người nhà họ Lục và nhà họ Chu đang ngồi ở phòng khách nói chuyện rôm rả.

Chu Hoài thấy Lục Hằng bước vào, liền châm chọc đầy mỉa mai: "Ô kìa, không phải là Lục Hằng lại lên hot search nữa sao? Thế nào, tranh giành phụ nữ đến mức vào đồn cảnh sát rồi vẫn còn mặt mũi về nhà à?"

Căn phòng chợt yên lặng.

Lục Hằng ngẩng đầu, không nói một lời, ánh mắt đảo qua từng người trong phòng khách.

Người nhà họ Chu mặt mày đầy vẻ ghét bỏ, bố mẹ nuôi thì trông vô cùng lúng túng.

Còn Lục Vãn chỉ lặng lẽ nhìn anh một cái rồi lập tức dời mắt đi.

Tim anh như bị ai bóp nghẹt, đau nhói.

Thì ra họ đều biết anh bị đánh, vậy mà không một ai đến đồn cảnh sát cùng anh .

Lục Hằng chẳng nói gì, lặng lẽ trở về phòng.

Trong gương, nửa bên mặt anh sưng vù lên, nhìn rất đáng sợ.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhẹ.

Là giọng của Lục Vãn: "A Hằng, là chị đây."

Lục Hằng hít sâu mấy hơi mới ra mở cửa, ngay sau đó một túi đá lạnh xuất hiện trước mặt anh.

Giọng Lục Vãn dịu dàng: "Chườm mặt một chút đi."

Không hiểu sao sống mũi Lục Hằng cay cay. Anh nhận lấy túi đá, khẽ nói: "Cảm ơn chị."

Nhưng sau khi đưa đá xong, Lục Vãn lại không rời đi. Một bóng đen phủ lên người Lục Hằng.

Anh nhìn cô, chỉ thấy Lục Vãn đang ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong khe hàng mi ánh lên vẻ rất phức tạp.

Bàn tay đang nắm túi đá của Lục Hằng siết chặt lại. Trái tim anh như bị thứ gì đó va đập, trĩu nặng đến mức khó thở.

Thì ra, Lục Vãn luôn thấy việc chăm sóc anh là một gánh nặng.

Là lỗi của anh. Là anh không biết thân phận mình, không nên làm phiền chị, lại càng không nên giữ lấy thứ tình cảm không thể công khai ấy.

Lục Hằng cố gắng điều chỉnh hơi thở, không để lộ chút yếu đuối nào. Giọng anh khàn khàn: "Chị, em biết rồi. Thật ra em có bạn gái rồi, chỉ là chưa nói cho mọi người thôi."

Lục Vãn sững người.

Cô nhìn anh chằm chằm, rơi vào trầm mặc.

Một lúc sau mới nói: "Vậy thì tốt… Có thời gian thì đưa về nhà ra mắt nhé."

"Vâng, em đi gọi cho cô ấy.

Không nói nữa."

Lục Hằng chấm dứt cuộc trò chuyện, không chú ý đến sắc mặt đen lại của Lục Vãn, quay người đóng cửa lại.

Đêm khuya, Lục Hằng trằn trọc mãi không ngủ được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!