Những ngày sau đó.
Trên mạng là một cơn bão dư luận.
Tin nhắn riêng cũng liên tục có fan vào hỏi:
[Lục Hằng đại đại, sao vẫn chưa lên tiếng?]
[Rona vẫn đang bịa đặt về anh, sao anh không phản kích lại?]
[Hay là… anh thật sự đã quấy rối cô ta? Nên mới không dám đối đầu?]
Thời gian trôi qua, vì Lục Hằng mãi không đưa ra phản hồi, nhiều đối tác lần lượt ngừng hợp tác.
Tâm trạng của Lục Hằng cũng ngày một tồi tệ, cả ngày chỉ ru rú trong nhà, không muốn bước ra ngoài.
Còn những người khác trong nhà họ Lục thì đang tất bật chuẩn bị cho lễ cưới sắp tới.
Giữa không khí tưng bừng và sự cô độc lạnh lẽo, chỉ cách nhau một cánh cửa.
Hôm đó, Lục Hằng đang vẽ trên máy tính bảng, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Là Chu Hoài: "A Hằng, bố mẹ anh đến rồi, hai bên gia đình sẽ cùng ăn một bữa, cậu thu xếp một chút rồi đi cùng nhé."
Lục Hằng ngẩn người một lúc, đang định trả lời thì bên ngoài đã vang lên giọng của Lục Vãn: "Bây giờ nó như vậy không tiện gặp người ngoài, chúng ta tự đi thôi."
"Vậy có ổn không?"
"Đi thôi."
Tiếng bước chân xa dần.
Căn biệt thự bỗng chốc lặng như tờ.
Lục Hằng ngồi bất động hồi lâu, sau đó mới mở thư mục tranh ẩn trên máy tính bảng.
Trước mắt anh là vô số bức họa chân dung của Lục Vãn.
Có bức đang chơi piano, có bức đang uống trà, có cả khi cô làm việc…
Không đếm xuể.
Cuối cùng, anh ấn vào nút xóa.
Những bức tranh về Lục Vãn mà anh đã vẽ suốt bao nhiêu năm qua.
Vậy mà lúc xóa đi, chỉ cần một cú chạm nhẹ.
7
"Xoá thành công."
Dòng chữ hiện lên trên màn hình. Lục Hằng nhìn vào màn hình trống rỗng, trong lòng như thiếu đi một mảnh… vừa trống trải, vừa lạnh lẽo.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại reo vang.
Là cuộc gọi từ bạn đại học của anh.
Lục Hằng bắt máy, bên kia vô cùng kích động: "Lục Hằng! Cuối cùng cũng liên lạc được với cậu rồi! Dạo này cậu ổn chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!