Chương 5: (Vô Đề)

Nhưng Lục Vãn rõ ràng không còn muốn nghe nữa.

Cô cắt ngang lời anh: "Lục Hằng, chị biết em không thích có đàn ông bên cạnh chị, nhưng đây là mạng người."

Giọng nói lạnh lẽo đầy chán ghét ấy như mũi dao cắm thẳng vào tim Lục Hằng.

5

Lục Hằng đứng chôn chân tại chỗ, cả người cứng đờ.

Cái gì mà "sinh nhật mười tám tuổi đó em nên nói rõ ràng với chị"?

Lẽ nào… hôm đó Lục Vãn không hề ngủ?

Cô đã nghe thấy lời tỏ tình của anh?

Khoảnh khắc ấy, như có ai l*t s*ch lớp mặt nạ thể diện của Lục Hằng,

Tất cả những đau đớn, nhục nhã đều bị phơi bày trong không khí.

Anh nhìn Lục Vãn, vẻ lo lắng và hối hận trên gương mặt cô hiện rõ rành rành.

Sự ghê tởm với chính anh cũng rõ ràng không kém.

Rõ ràng đến mức như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Lục Hằng.

… Lục Vãn biết tất cả.

Vậy nên suốt những năm qua cô mới "cố gắng" đổi người yêu liên tục để anh biết đường mà tự rút lui.

Là anh…

Chính anh quá ngu ngốc, quá chậm hiểu, đến tận bây giờ mới thấu được tấm lòng khéo léo đó: Cô không thích anh, thì anh còn mặt mũi nào mà không chịu buông bỏ cô?

"Lục Vãn, đừng nói nữa."

Mẹ Lục lên tiếng cắt ngang.

Lục Hằng mắt đã hoe đỏ, cố kìm nén cảm xúc, giọng khẽ run:

"Chị… đừng nói nữa, em biết em sai rồi."

Yêu chị… là lỗi của em.

Trong nháy mắt, không khí nơi hành lang như đông cứng lại.

Bầu không khí lạnh buốt ấy bị phá vỡ khi bác sĩ bước ra.

Lục Vãn lập tức chạy đến, lo lắng hỏi: "Bác sĩ, bạn trai tôi sao rồi ạ?"

Bác sĩ nói: "May mà đưa tới kịp thời, đã qua cơn nguy kịch."

Lục Vãn mừng rỡ, cúi đầu cảm ơn rối rít.

Mọi người lập tức theo vào phòng quan sát.

Chu Hoài yếu ớt nằm trên giường, vừa thấy Lục Vãn liền rơi nước mắt: "Vãn Vãn, anh khó chịu lắm, chóng mặt, buồn nôn…"

Nói xong, anh ta quay đầu nôn ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!