Vừa bước ra ngoài…
Trời lập tức "đoàng" một tiếng sấm, rồi mưa bắt đầu rơi lách tách.
Lục Vãn lập tức đưa ô cho Lục Hằng: "Em che cho bố mẹ đi."
Lục Hằng hơi khựng lại, theo phản xạ nói: "Vậy để em đưa bố mẹ ra xe rồi quay lại đón hai người."
Nhưng Lục Vãn chỉ khẽ vẫy tay, bước về phía Chu Hoài.
Hai người nói nhỏ vài câu, Chu Hoài cởi áo khoác khoác lên cho cô, ôm lấy vai cô cùng bước vào màn mưa.
Khung cảnh ấy, nhìn vào cực kỳ lãng mạn.
Tay Lục Hằng siết chặt lấy cán ô, trong lúc ấy, bên tai lại vang lên lời cảm thán của mẹ: "Giới trẻ bây giờ, tình cảm thật là tốt đẹp…"
4
Dưới màn mưa,
Bóng dáng của Lục Vãn và Chu Hoài dần dần khuất trong sương mù mịt mờ.
Lục Hằng bung ô ra, quay sang cười với bố mẹ: "Chúng ta cũng đi thôi ạ."
Về đến khách sạn thu dọn xong đồ đạc thì trời đã khuya.
Lúc đang lục tìm đồ trong túi, thân người Lục Hằng đột ngột khựng lại.
Một móc khóa hình chuột Mickey xuất hiện trước mắt.
Đó là món quà sinh nhật mười tám tuổi anh tặng cho Lục Vãn.
Lục Hằng đã làm hai cái y hệt nhau — cô một cái, anh một cái.
Đầu ngón tay anh mân mê món đồ treo nhỏ ấy.
Ký ức cũng vô thức quay về ngày hôm đó.
Ngày hôm ấy, anh đã lén tỏ tình với Lục Vãn khi cô đang ngủ.
Tiếng tim đập vang vọng bên tai.
Rõ ràng biết cô đã ngủ say, vậy mà lòng bàn tay anh vẫn đẫm mồ hôi vì hồi hộp.
Anh đã nói: "Lục Vãn, em thích chị."
Đó là lần thổ lộ lớn nhất trong đời anh, là sự si mê lặng thầm cùng can đảm sâu sắc nhất.
Từ đó đến nay, anh vẫn chôn chặt tình cảm ấy trong tim…
Bất chợt, tiếng động mờ ám từ phòng bên vang tới.
"A Hoài, nhẹ… một chút."
Giống như có một chậu nước đá tạt thẳng từ đầu xuống chân, lạnh đến thấu xương.
Chiếc móc khóa rơi khỏi tay anh.
Lục Hằng cuối cùng không thể giữ được vẻ ngoài bình thản nữa, vành mắt hơi ửng đỏ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!