Chương 30: (Vô Đề)

Chu Hoài dường như cũng nhớ lại điều gì đó, khẽ cười lạnh một tiếng: "Lục Vãn thật đáng thương. Cô ấy đã đánh mất cậu, cả đời này cũng không thể bù đắp nổi."

Thứ cô mất đi là một tình cảm trong sáng và chân thành nhất.

Ngay cả Chu Hoài cũng tự biết mình không thể làm được như thế.

Hai người nhìn nhau cười, bao nhiêu oán hận trong quá khứ đều tan theo gió, hoá thành tro bụi.

31

Kết thúc cuộc gọi video.

Lục Hằng nhìn vào màn hình tối đen, ánh mắt hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Khê chăm chú nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một chút xót xa.

Cô nhẹ giọng nói: "Người phụ bạc chân tình thì mãi mãi sẽ không nhận được chân tình. Nhưng người đã dốc hết lòng thật sự, chỉ cần vượt qua mối nghiệt duyên này, nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."

Lời này có ẩn ý.

Hàng mi Lục Hằng khẽ run lên.

Anh giả vờ như không có gì, thản nhiên đáp: "Vậy thì tốt, chắc là duyên số của em đang không thể chờ được nữa để tìm đến rồi."

Nghe vậy, Thẩm Khê liếc nhìn Lục Hằng, mặt không biểu cảm nhưng câu nói ra lại vô cùng thẳng thắn: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

Quả là biết đùa.

Nhưng không thể phủ nhận, tim Lục Hằng đúng là khẽ rung lên một nhịp.

Anh bật cười, cố ý nói: "Cũng chưa chắc đâu."

Nói xong, anh lại tiếp tục xiên nguyên liệu trên tay.

Thẩm Khê cũng đưa mắt nhìn sang chỗ khác, chuyên tâm nướng đồ ăn, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.

Bầu không khí mờ ám cứ thế lan tỏa trong không trung.

Cách đó không xa, ông nội nheo mắt lại, thở dài cảm thán: "Giới trẻ đúng là khác biệt thật."

Sáng hôm sau.

Lục Vãn vẫn quyết định đến gặp Chu Hoài.

Nhưng lần này, cô đã nói rõ mọi chuyện.

Chu Hoài đang bắt xe thì liếc cô một cái: "Từ nay nước sông không phạm nước giếng, sau này mà tôi còn đến tìm cô, tôi là chó."

Chu Hoài tự biết bản thân mình chỉ là người bình thường, không có lòng dạ cao thượng đến mức vẫn giữ thiện ý với một người phụ nữ tệ bạc.

Anh ta chỉ mong từ nay về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Anh ta cũng thấy Lục Hằng nói đúng, những người luôn tự cho mình là đúng, luôn tự quyết định thay người khác như Lục Vãn cuối cùng ngay cả bản thân mình muốn gì cũng không nắm được.

Cả một hồi công sức chỉ như xách giỏ trúc múc nước, chẳng giữ được gì.

Chu Hoài lên xe, hạ cửa kính xuống, liếc nhìn Lục Vãn lần cuối.

"Lục Vãn, đừng dùng ánh mắt kiểu đó để nhìn tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!