Chương 27: (Vô Đề)

Phụ kiện xúc tu của bạch tuộc vẫn chưa gắn vào, tạm thời phải dùng trí tưởng tượng.

Nhưng chỉ riêng mũ đội đầu và trang phục thôi cũng đã gợi nên hình ảnh nguyên bản.

Thẩm Khê như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật, cẩn thận quan sát từng chi tiết, ánh mắt gần như mang theo sự khắt khe khi đánh giá.

Ấy vậy mà Lục Hằng lại không hề thấy khó chịu.

Với cosplay, điều quan trọng nhất là trang phục càng nghiêm túc, càng tốt.

Thẩm Khê bỗng nhìn thấy điều gì đó, cau mày, quay sang chủ tiệm: "Bộ tóc giả này nhìn vẫn chưa đủ thật, cần chỉnh lại."

Lục Hằng liếc nhìn vào gương, quả thật cũng cảm thấy cần hoàn thiện thêm.

Mọi người bàn luận xoay quanh trang phục một lúc lâu, đến tận khi mặt trời đã lặn, Lục Hằng mới luyến tiếc kết thúc cuộc trò chuyện.

Hai người sóng vai bước ra khỏi cửa tiệm.

Vừa ngẩng đầu, họ liền thấy đường chân trời chỉ còn lại ánh hoàng hôn nhàn nhạt.

Lục Hằng bất giác thốt lên: "Đẹp thật đấy."

Thẩm Khê lặng lẽ nghiêng mặt nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm như muốn xuyên qua lớp vỏ ngoài để nhìn thấu linh hồn bên trong.

Ánh mắt ấy dịu dàng, trong lòng cô thì thầm một câu: Thật sự rất đẹp.

28

Lục Hằng đứng lặng một lúc.

Bất chợt, anh khẽ hỏi: "Chị... là chị đã giúp em tìm được người thân, đúng không?"

Nghe vậy, Thẩm Khê không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ khẽ đáp: "Ừ."

Quả nhiên là vậy.

Ông nội đã tìm cháu trai suốt bao năm không kết quả, sao tự dưng lại tìm thấy được chứ?

Trong lòng Lục Hằng vẫn còn một thắc mắc, anh hỏi tiếp: "Sao chị lại nghĩ em là cháu ông?"

Thẩm Khê liếc nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở giữa ngón cái và ngón trỏ trên tay Lục Hằng: "Sư phụ từng nói, cháu trai ông ấy có một đặc điểm rất giống ông… một nốt ruồi đỏ ngay tại hổ khẩu."

Cô ngừng một chút, rồi nhẹ giọng tiếp: "Ban đầu chị không dám nói với ông, sợ ông hy vọng rồi lại thất vọng. Đợi có kết quả xét nghiệm huyết thống, chị mới dám xác nhận."

Lục Hằng khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại.

Anh nhớ có lần vào một quán cà phê, gặp một nhân viên phục vụ rất kỳ lạ. Không chỉ làm đổ nước lên người anh, mà còn tranh thủ lúc hỗn loạn giật vài sợi tóc.

Nghĩ lại thì, tám phần là người Thẩm Khê phái đến.

Chớp mắt, mọi chuyện bỗng sáng tỏ.

Là một coser, anh từng để lộ nốt ruồi ấy trong ảnh chụp.

Tất cả nghi vấn trong lòng đều có lời giải.

Lục Hằng lặng lẽ nhìn Thẩm Khê thật lâu, không hỏi thêm gì nữa.

Mọi thứ đã rõ ràng, không cần nói ra nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!