Chương 17: (Vô Đề)

17

Lục Vãn đưa mắt nhìn Thẩm Khê từ trên xuống dưới, sau đó khẽ cong môi, vươn tay ra bắt lấy.

Khoảnh khắc tay hai người chạm nhau, lòng bàn tay lập tức siết chặt.

Một trận đấu ngầm, không tên không hình, âm thầm bắt đầu.

Lục Hằng đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn, ánh mắt rơi vào hai bàn tay đang nắm chặt, trong lòng thầm nghĩ hình như... bắt tay hơi lâu thì phải.

Ba giây sau, cả hai cùng buông tay, tựa như ngang tài ngang sức.

Lúc này Lục Hằng mới lắp bắp mở miệng: "Chị, vào nhà ngồi đi."

Lục Vãn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, như thường lệ vỗ nhẹ lên vai anh, giọng điệu dịu dàng: "Đúng là vô tâm, biết chị tới còn chẳng ra đón."

Cả người Lục Hằng khựng lại.

Hình như từ trước đến nay, Lục Vãn luôn như vậy, bình tĩnh, ung dung, giống như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, mọi thứ vẫn như xưa.

Nhưng rõ ràng, cô hiểu rất rõ, tất cả đã không thể quay lại.

Nghĩ tới lời mẹ nói rằng cô thích mình, khóe môi Lục Hằng bất giác nhếch lên, nở một nụ cười giễu cợt.

Thật lòng thích một người... là như vậy sao?

Lục Hằng không có đáp án, nhưng anh biết rõ, chuyện của quá khứ anh đã đi qua rồi.

Lục Vãn đi ngang qua anh mấy bước, thấy anh chưa đi theo, quay đầu gọi: "A Hằng."

Lục Hằng giật mình hoàn hồn, vứt bỏ hết mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, đáp lại: "Tới ngay đây."

Mấy người ngồi xuống bàn đá trong sân, không ai mở lời trước.

Không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề.

Lục Hằng hơi khó chịu, đưa mắt nhìn Thẩm Khê, rồi lại nhìn Lục Vãn với sắc mặt đen như mực đang chăm chăm nhìn Thẩm Khê.

Anh đành là người chủ động phá vỡ sự im lặng. Thấy tay Lục Vãn trống trơn, anh thuận miệng hỏi: "Chị, hành lý đâu rồi?"

Cuối cùng Lục Vãn cũng có phản ứng.

Cô dời ánh nhìn khỏi Thẩm Khê, nhìn sang Lục Hằng, ánh mắt vẫn dịu dàng như xưa: "Đi vội quá nên quên mang theo."

Ngay sau đó, giọng cô trầm xuống: "Đây là bạn gái em từng nói sao?"

"Bắt đầu từ bao giờ vậy?"

Hai câu hỏi bất ngờ nện xuống khiến Lục Hằng thoáng khựng lại.

Anh nhìn sang Thẩm Khê, trong ánh mắt mang theo vẻ cầu cứu.

Họ mới chỉ vừa thống nhất xong, chưa kịp bàn kỹ, Lục Vãn đã đến.

Thẩm Khê chỉ mím môi, gương mặt không chút thay đổi, bình tĩnh buông lời nói dối: "Chị, em với A Hằng quen nhau ba tháng rồi."

Câu nói vừa dứt, không khí lập tức đóng băng.

Sắc mặt Lục Vãn càng tối sầm hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!