Chương 15: (Vô Đề)

15

Sau khi trưởng thành, Lục Hằng luôn làm công việc Coser, việc vẽ vời cũng vì thế mà bị bỏ bê không ít.

Thẩm Khê chỉ khẽ "ừ" một tiếng, sau đó lại vùi đầu vào thế giới hội họa của riêng mình.

Lục Hằng lén liếc nhìn cô một cái, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lại câu hỏi về lý do vì sao cô lại rút khỏi mạng xã hội.

Hai người không thân, hỏi chuyện này thật quá đường đột.

Sân nhỏ lại rơi vào tĩnh lặng.

Gió lạnh mang theo hơi sương len qua tán cây lướt nhẹ qua người họ.

Ông nội khẽ rít lên một tiếng, kéo áo sát lại người, lẩm bẩm: "Tháng mười một sắp đến, lại lạnh thêm rồi."

Lục Hằng nhíu mày, đặt bút xuống, đề nghị: "Ông ơi, hay là mình vào trong đi, kẻo ông lại bị cảm mất."

Ông nội không để tâm, khoát tay nói: "Việc nhỏ ấy mà!"

Thấy ông cố chấp không chịu nghe, Lục Hằng cũng đành bó tay, bèn liếc sang phía Thẩm Khê, ra hiệu.

Ông nội có chút kiêng dè Thẩm Khê, chỉ có thể để cô ra tay.

Nhận được ánh mắt đó, Thẩm Khê chầm chậm đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay ông, động tác dịu dàng mà dứt khoát.

Ông nội không còn cách nào khác, đành lắc đầu đứng lên, giọng lẩm bẩm vừa trách móc vừa như vui vẻ: "Hai đứa này, mới có mấy ngày thôi mà đã học được cái kiểu liên minh để chống ông rồi."

Nói chẳng khác gì một đứa trẻ con làm nũng.

Lục Hằng học theo dáng điệu của ông, một tay khoanh sau lưng, một tay đỡ lấy, lắc đầu ra chiều chững chạc: "Ông ơi, đừng cà kê nữa, mau vào nhà thôi."

Thẩm Khê bị dáng vẻ đó chọc cười, nơi đuôi mắt cũng dịu dàng cong lên.

Lục Hằng vô tình đối mặt với đôi mắt màu hổ phách ấy, nhất thời bối rối, không hiểu sao lại thấy lúng túng.

Anh ho nhẹ một tiếng: "Vào nhà thôi."

Sau khi dọn dẹp xong rồi trở vào, ánh mắt anh lướt qua bức tường, bất giác dừng lại trên chiếc lịch điện tử.

Ngày 28 tháng 10 năm 2024.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày Lục Vãn kết hôn.

Trái tim Lục Hằng như bị nhúng vào làn nước lạnh.

Một nỗi chua xót không thể gọi tên dâng trào trong lòng.

Rõ ràng đã luôn cố gắng quên đi nhưng chỉ cần có một chút thời gian rảnh, ký ức lại ào về như lũ tràn.

Vừa đưa ông nội về phòng xong, Thẩm Khê quay lại, vừa rẽ qua góc hành lang đã trông thấy cảnh đó.

Người đàn ông đứng đó, sắc mặt trắng bệch, đuôi mắt ửng đỏ, ánh nhìn sâu thẳm chất chứa nỗi buồn không sao tả nổi.

Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa kính chiếu nhẹ vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đẹp đến mức mong manh như thể chỉ cần chạm khẽ là sẽ vỡ tan.

Cô đứng yên thật lâu, không lên tiếng làm phiền.

Chỉ lặng lẽ quay về thư phòng vẽ lại khoảnh khắc ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!