14
Lại đợi đến Tết mới về nhà?
Sắc mặt Lục Vãn chợt tối sầm lại như bầu trời bất ngờ kéo mây đen, giống hệt một người vợ vừa phát hiện chồng ngoại tình.
Không ổn chút nào.
Mẹ Lục thoáng cảm thấy có điều bất thường, một khả năng hiện lên trong đầu khiến bà buột miệng: "Con hủy hôn… chẳng lẽ là vì A Hằng?"
Lục Vãn ngẩn người, theo phản xạ muốn phủ nhận nhưng cổ họng cô nghẹn lại, không thể thốt ra bất cứ lời nào.
Bởi vì… đúng là cô đã có tình cảm nam nữ với A Hằng.
Mẹ Lục lập tức hiểu rõ mọi chuyện, bà giận đến run rẩy cả ngón tay, chỉ thẳng vào Lục Vãn, giọng run lên vì tức giận: "Đồ súc sinh! Mày dám nảy sinh thứ tình cảm đó với em trai mình à? Tao đánh chết mày!"
Vừa nói, bà vừa đảo mắt khắp nơi tìm đồ để đánh.
Một tay cầm lấy cây cán bột, bà giơ cao dọa dẫm: "Biết sai chưa hả?"
Lục Vãn liếc nhìn mẹ, lại liếc sang cây cán bột rồi bất ngờ quỳ sụp xuống, giọng đầy khẩn cầu: "Mẹ, mẹ đánh con đi… nhưng đánh xong… nhớ cho con địa chỉ của A Hằng."
Câu nói ấy khiến mẹ Lục càng giận điên người.
Bà vung tay lên, cây gậy gỗ giáng thẳng xuống vai Lục Vãn.
"Bốp!"
Tiếng va chạm vang lên nặng nề.
Lục Vãn nghiến răng chịu đựng, không hề kêu lên một tiếng.
Chỉ có những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán là chứng minh được cú đánh ấy đau đến nhường nào.
Mẹ Lục cũng sững người, khẽ lẩm bẩm hỏi: "Con gái à, sao con không né?"
Bố Lục đau lòng đến tột độ mắng vợ: "Sao bà lại ra tay nặng như vậy? Lỡ đánh hỏng thì biết làm sao?"
"Nếu con bé mà thật sự có thể đến với A Hằng… tôi là người đầu tiên đồng ý đấy."
"Thằng bé tốt hơn Chu Hoài gấp mấy lần. Vừa ngoan lại vừa hiếu thảo."
"Phi!"
Mẹ Lục hừ lạnh một tiếng: "Tôi không đồng ý! Ông thích thì được gì? A Hằng nó không thích con bé. Con bé mà cứ bám lấy nó thì sau này làm sao còn làm người nhà với nhau nữa?"
Câu nói này như bóc tách được sợi dây rối rắm trong lòng Lục Vãn suốt tám năm trời.
Thì ra… bố mẹ không phản đối.
Cô như bừng tỉnh, lập tức lên tiếng: "Mẹ, cho con một cơ hội được không? Để con đi giành lại A Hằng."
Nghĩ tới chuyện A Hằng từng nói đã có bạn gái, lòng cô lại rối bời.
Chắc chắn là anh nói dối.
Anh vốn cố chấp, lần này bị cô tổn thương, chắc dùng cách ấy để tự bảo vệ mình.
Càng nghĩ, Lục Vãn càng xót xa, chỉ hận không thể lập tức bay ngay đến Nam Kinh tìm anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!