Chiếc áo ngủ màu đen lập tức bị thấm một mảng nước lớn.
Đó là chiếc áo Lục Hằng mua cho cô.
Sắc mặt Lục Vãn lạnh xuống ngay tức thì: "Tránh ra."
Giọng cô lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Chu Hoài chau mày khó hiểu: "Em bị sao thế? Từ lúc nghe tin Lục Hằng đi là em đã không bình thường rồi. Sao, không nỡ à?"
"… Mà thật ra, cậu ta cũng coi như biết điều. Chỉ tiếc là không đi sớm hơn một chút."
12
Những lời đó đã chạm đến giới hạn của Lục Vãn.
Cô lạnh nhạt nói: "Tại sao anh cứ nhằm vào cậu ấy hoài vậy? Cậu ấy là em trai em."
Chu Hoài giận lên: "Anh nhằm vào cậu ta chỗ nào? Anh có nói sai câu nào sao?"
Kết quả dĩ nhiên là một trận cãi vã. Hai người không vui mà chia tay trong im lặng.
…
Sáng hôm sau.
Lục Hằng được ông nội dỗ dành cho ra ngoài từ sớm.
"Người trẻ thì nên ra ngoài đi dạo nhiều một chút. Thẩm Khê, nhớ chăm sóc cháu trai ông đấy."
Câu sau là ông nói với Thẩm Khê đang đứng cạnh xe.
Lục Hằng đứng ngập ngừng tại chỗ, hơi lúng túng liếc nhìn Thẩm Khê. Cô chỉ mở cửa xe, giọng thản nhiên.
"Lên xe đi."
Trước ánh mắt đầy mong chờ của ông nội, Lục Hằng đành lên xe. Cả đoạn đường không ai nói gì, cho đến khi dừng lại ở một công viên.
Vừa xuống xe, Thẩm Khê đưa cho anh một chiếc tai nghe bluetooth.
"Cho cậu."
Lục Hằng thoáng ngẩn người, không hiểu dụng ý, nhưng vẫn nhận lấy. Vừa đeo vào, anh đã nghe thấy một giọng nữ dịu dàng đang giới thiệu các điểm tham quan.
Nói sao nhỉ... ở vài phương diện, Thẩm Khê thật sự rất chu đáo.
Theo lời giới thiệu, Lục Hằng lần lượt đi qua cầu một nhịp, ba nhịp, rồi bảy nhịp… Phong cảnh thật sự tuyệt đẹp.
Những tâm tư nặng nề trong lòng anh dần được buông lơi, toàn tâm cảm nhận vẻ yên bình của thiên nhiên.
Bất chợt, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn từ mẹ:
[A Hằng, hôm nay con làm gì đấy?]
Lục Hằng định giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh selfie, một bên mặt anh cùng nền nước phía sau. Đúng lúc ấy, Thẩm Khê đưa cho anh một viên kẹo.
"Tách" Tiếng bóc vỏ vang lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!