Chương 10: (Vô Đề)

Tròn tám năm, Lục Hằng dõi theo cô suốt tám năm.

Theo thời gian, ánh nhìn của cô cũng bắt đầu đặt lên người anh.

Cho đến một lần, trong đầu cô bỗng nảy ra một suy nghĩ kinh khủng.

Cô muốn hôn Lục Hằng.

Lục Vãn lập tức toát mồ hôi lạnh. Có lẽ vì muốn chạy trốn, cô hồ đồ gật đầu đồng ý quen với Chu Hoài vẫn luôn theo đuổi cô.

Cô nghĩ, chỉ cần kết hôn rồi, Lục Hằng sẽ từ bỏ.

Nhưng… Lục Vãn chưa bao giờ từng nghĩ sẽ chia xa với Lục Hằng.

Họ là chị em suốt 18 năm, tình cảm sâu đậm, đã sớm hoà làm một.

Đứng rất lâu, Lục Vãn bước vào phòng.

Ánh mắt cô lướt vô thức, rơi xuống chiếc thùng rác, bỗng nhiên khựng lại.

Đó là…

Một chiếc móc khoá hình Mickey.

Ầm một tiếng.

Lục Vãn như bị sét đánh ngang đầu, cả người sững sờ tại chỗ.

Chiếc móc khoá này cô đã đeo nhiều năm, chưa từng tháo xuống.

Chỉ bởi vì Lục Hằng từng nói, nếu chiếc móc đó biến mất thì anh cũng sẽ biến mất.

Để anh chết tâm, cô đã vứt đi nó.

Cô tưởng Lục Hằng sẽ buồn một thời gian rồi thôi, nhưng không ngờ… anh thật sự đi rồi.

Bàn tay buông thõng bên người chợt siết chặt lại.

Lục Vãn nhìn quanh căn phòng trống trải hơn hẳn, chợt nhận ra… đồ của Lục Hằng, toàn bộ đều không còn.

Có thể nhìn ra trước đó chúng được chăm sóc rất kỹ, nhưng cuối cùng, anh không mang theo gì cả.

Anh không cần cô nữa rồi.

10

Lục Vãn đứng giữa phòng, đầu óc rối như tơ vò, gần như không thể suy nghĩ được gì.

Làm người một nhà suốt mười mấy năm, vậy mà Lục Hằng lại có thể ra đi dứt khoát đến mức không hề luyến tiếc sao?

Cô cầm điện thoại lên, mở WeChat. Khi ngón tay chạm đến khung trò chuyện của Lục Hằng, cô dừng lại một chút. Ghi chú mà cô đặt cho Lục Hằng là: "Tiểu Mộc Đầu

- phòng A Hằng".

Lục Hằng lúc nhỏ đặc biệt thích chuột Mickey nên cô vẫn luôn giữ ghi chú này đến giờ.

Ánh mắt cô dịu lại trong giây lát, gõ một dòng chữ gửi đi.

[A Hằng, em ở khu nào của Nam Kinh?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!