17 tuổi, Thương Lộc không chỉ có gia thế vững vàng, vẻ ngoài xinh đẹp, mà còn luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng thành tích, khiến cô trở thành nhân vật nổi bật trong trường.
Trên diễn đàn của trường có một bài đăng hàng nghìn bình luận, tiêu đề là: "Nếu có được cuộc sống như Thương Lộc, hẳn sẽ chẳng còn phiền muộn gì."
Nhưng thực tế, Thương Lộc lại có một nỗi phiền muộn lớn, đến nay vẫn khiến cô bối rối—đó là dù ngay cả anh trai hay những nam sinh có thiện cảm với cô cũng đều chẳng mấy để tâm đ ến cô.
Cô thực sự rất thích trò chuyện, nhưng lại thường xuyên cảm thấy cô đơn vì chẳng nhận được hồi đáp.
Dù vậy, Thương Lộc không hề nản lòng. Trong năm nay, cuối cùng mối quan hệ giữa cô và anh trai cũng có sự thay đổi.
Anh trai cô có bạn gái.
Gần đây, anh không chỉ chủ động nói chuyện với cô, quan tâm cô hơn, mà còn mang quà về cho cô.
Nhờ một sự tình cờ, Thương Lộc gặp được bạn gái của anh trai, chị ấy bảo cô gọi chị ấy là "chị A Âm
". Trong mắt Thương Lộc, chị A Âm là cô gái dịu dàng và xinh đẹp nhất trên đời. Đối phương chẳng hề khó chịu với việc cô cứ bám theo, ngược lại còn nhẹ nhàng trò chuyện cùng cô. Chị A Âm khuyên cô nên chăm chỉ học tập, nói rằng nếu cô thi đậu đại học, hè năm sau có thể đến chỗ cô ấy chơi. Nhà A Âm ở vùng quê, nơi đó có suối nước trong veo và hồ nước xanh biếc. Nếu Thương Lộc thích, có thể cùng cô ấy câu tôm cá ở hồ hoặc lội xuống ao bùn đào củ sen. Nghe A Âm kể về cuộc sống ở đó, Thương Lộc đầy mong chờ, liền hỏi:"Chị, sau này chị sẽ kết hôn với anh trai em chứ?"
A Âm đỏ mặt, nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
"Nếu anh ấy yêu chị, chị sẽ rất sẵn lòng."
Thương Lộc thẳng thắn nói:
"Em thích chị, em muốn cùng chị làm người một nhà."
A Âm ôm lấy Thương Lộc, cười nói:
"Chị cũng thích em, cũng mong em làm em gái chị."
A Âm nói cho Thương Lộc biết, Thương Mộ không phải không thích cô, chỉ là tính cách anh ấy trầm lặng, không quen chủ động thể hiện. Nhưng thực ra, anh ấy rất bảo vệ người thân. Nếu cần anh giúp đỡ, cô nên nói thẳng với anh, bởi dù thế nào đi nữa, anh vẫn luôn là anh trai cô.
Trước khi rời đi, A Âm còn hứa hẹn với Thương Lộc rằng đến kỳ nghỉ hè sẽ đến đón cô.
Hôm đó, Thương Lộc vô cùng vui vẻ. Cô quay về phòng, lấy một quyển sổ mới, tự tay làm một tờ lịch năm sau, đánh dấu rõ ràng ngày thi đại học.
Cô muốn cố gắng hơn nữa để đậu vào trường đại học yêu thích, sau đó đến vùng quê chơi cùng chị A Âm.
Trong bữa tối, Thương Mộ nhìn cô đầy khó hiểu:
"Em vui cái gì vậy?
"Thương Lộc chối bay chối biến, nhưng nụ cười trên mặt lại không thể giấu nổi. Thương Mộ đặt đũa xuống, chuẩn bị lên lầu, nhưng do dự một lúc rồi dừng lại, hỏi cô:"Ngày mai em có về trường không?
"Thương Lộc gật đầu. Thương Mộ ném lại một câu:"Dậy sớm một chút, anh cũng tiện đường đến trường, đừng làm mất thời gian của anh."
Nói xong liền đi lên lầu.
Thương Lộc lập tức hiểu ra—anh trai muốn đưa cô về trường!
Tối hôm đó, cô cài mười cái báo thức để chắc chắn mình sẽ dậy đúng giờ, tránh ngủ quên.
Mãi đến khi đến trường, sau khi xuống xe, Thương Lộc vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh trai ngày càng xa dần, mãi mới lưu luyến bước vào cổng trường.
Kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, thời tiết lúc này lại càng lạnh hơn.
Thương Lộc hà hơi vào tay, chỉ mong nhanh chóng vào phòng học để được sưởi ấm.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp bước vào lớp thì đã bị một nữ sinh lớp bên chặn lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!