Chương 96: Hạnh phúc viên mãn

Năm thứ ba yêu đương.

Sáng sớm, Thương Lộc bị Bé Cưng Lớn cắn mép chăn đánh thức, lòng bàn tay hơi ngứa. Cô mở mắt ra liền thấy Trì Yến đang ngồi xổm bên cạnh, tay cầm một chiếc lông chim không biết kiếm từ đâu ra quẹt lên lòng bàn tay cô.

Thương Lộc vội vã lấy gối che mặt, r3n rỉ:

"Cho anh một phút, giải thích lý do chính đáng để quấy rầy giấc ngủ của em vào ngày nghỉ đi."

"Thế thì em cứ ngủ tiếp đi, anh tự mình đi gặp bạn trai của mẹ anh đây.

"Trì Yến vừa nói vừa đứng dậy đi ra ngoài. Thương Lộc lập tức mở bừng mắt. Cái gì cơ? Bạn trai của mẹ Trì Yến?! Cô bật dậy như cá chép quẫy nước, mắt mở to:"Thế còn ba anh thì sao?"

"Anh cũng không biết nữa." Giọng Trì Yến nghe có vẻ dửng dưng, nhưng vẫn thuật lại tình hình:

"Ba anh vừa gọi điện nói mẹ dạo này có gì đó không ổn. Hôm trước còn dẫn một cậu trai trẻ đẹp trai về nhà, hai người quấn quýt như hình với bóng, đi sớm về khuya. Ba bảo anh về nhà nghe ông ấy than thở. Ban đầu định rủ em đi cùng, nhưng thấy em còn buồn ngủ nên thôi."

"Không! Em đi! Em nhất định phải đi!" Thương Lộc lập tức hất chăn xuống giường, xỏ vội dép rồi lao đi tìm quần áo: "Cho em năm phút, chúng ta cùng về xem náo nhiệt... À không phải, ý em là bảo vệ hạnh phúc gia đình anh!

"Thương Lộc theo Trì Yến về nhà họ Trì. Thực ra, đây không phải lần đầu tiên ba mẹ Trì Yến cãi nhau. Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, Thương Lộc vẫn thấy không thể bỏ lỡ màn kịch hay này. Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa như thể mất hết sức sống, kính trễ xuống mũi, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, miệng lẩm bẩm:"Là do ba có chỗ nào không tốt sao?

Mẹ con có còn yêu ba không? Có khi nào mẹ con muốn ly hôn với ba không? Ba không nỡ rời xa mẹ con, nhưng ba cũng không thể ngăn cản nếu mẹ con muốn chọn một người tốt hơn ba..."

Nói đến đây, ông bỗng nhìn chằm chằm Trì Yến, ánh mắt đầy mong chờ:

"Giả sử ba mẹ ly hôn, con sẽ ở với ai? Con thích ba hơn hay mẹ hơn?"

Trì Yến: "?

"Chuyện còn chưa đi đến nước đó mà? Thương Lộc:"......

"Không thể cười, nhịn xuống, tuyệt đối không được cười! Thực ra, ba Trì hỏi câu này cũng chẳng mong con trai trả lời, ngay giây tiếp theo ông đã tiếp tục lẩm bẩm:"Con vẫn nên ở với mẹ con đi, mẹ con đã mang nặng đẻ đau suốt mười tháng, con không thể không chọn mẹ... Không... Không được, con phải ở với ba! Chỉ khi con theo ba, mẹ con mới luyến tiếc mà quay lại!

Nhưng... dùng con để giữ mẹ lại thì quá ích kỷ... Ba thật sự yêu mẹ con, ba nên tôn trọng quyết định của mẹ... Thôi được rồi, con cứ ở với mẹ đi..."

"Đủ rồi!" Trì Yến không thể chịu nổi nữa, cắt ngang màn độc thoại của ba mình: "Con đã trưởng thành, chuyện ba mẹ ly hôn không liên quan đến con."

Thương Lộc kéo tay áo Trì Yến, nhỏ giọng:

"Hay là anh an ủi ba một chút đi?"

"Không cần." Trì Yến thản nhiên nói, nắm lấy bàn tay Thương Lộc lật qua lật lại như đang chơi đùa, sau đó nhìn thẳng vào ba mình:

"Ba nói xong chưa? Khi nào ăn cơm trưa?"

Ba Trì đập mạnh xuống sofa:

"Đồ bất hiếu! Trong lúc này mà còn dám nắm tay âu yếm trước mặt một ông già sắp bị vợ bỏ như ta sao? Sao ta lại có đứa con như con chứ?!"

Đúng lúc đó, giọng một người phụ nữ vang lên từ cửa:

"Ông la hét cái gì vậy?"

Nhưng khi nhìn thấy Thương Lộc, giọng nói bỗng trở nên vui vẻ hẳn:

"Lộc Lộc cũng đến à!"

Ba Trì lập tức bật dậy, kích động hỏi:

"Sao bà lại dẫn hắn về đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!