Chương 94: (1): Ác

Đây là cái Tết ấm áp nhất từ trước đến nay của Thương Lộc.

Giống như những gì cô đã tưởng tượng—cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, đốt pháo hoa, cả nhà quây quần bên nhau dọn dẹp nhà cửa.

Đó chính là cuộc sống mà Thương Lộc yêu thích nhất—bình dị nhưng hạnh phúc.

Vào buổi tối.

Văn Nhân Ngôn tự tìm việc để làm, mở cửa nhà Thương Lộc để cho hai chú mèo của cô ăn, rồi tiện thể sang nhà bên cạnh dắt chó của Trì Yến đi dạo.

Giữa đêm giao thừa sum vầy, anh một mình đối mặt với gió lạnh, dẫn theo hai chú chó đi dạo.

Văn Nhân Ngôn âm thầm tự nhủ trong lòng—từ nay về sau sẽ không bao giờ dại dột cá cược với Trì Yến nữa. Tết đến, người ta thì vợ chồng bên nhau, còn anh—một kẻ độc thân lủi thủi, chỉ có thể lặng lẽ đi sau hai con chó mà nhặt phân.

Trời đã lạnh, lòng lại càng lạnh hơn.Sau Tết Nguyên Đán, đoàn phim Ác chính thức khai máy.

Lần này là một ekip toàn người quen. Khi quay cảnh trên máy bay, Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan đã đặt một vòng hào quang "thiên sứ

"lên đầu Tống Trạch Khiêm. Kết quả, cả hai bị anh ta lườm suốt một tuần liền, đến mức không dám thở mạnh khi ở trường quay. Mãi sau đó, chuyện này mới lắng xuống. Dàn diễn viên nhí đóng phiên bản nhỏ của họ về cơ bản cũng đã được chọn xong, chỉ còn thiếu vai của Thương Lộc. Tống Trạch Khiêm nhìn cô, vẻ mặt khó xử:"Thật sự không tìm được ai phù hợp cả, không biết cô có ai muốn đề cử không?"

Thương Lộc nhìn anh ta với biểu cảm phức tạp:

"Anh còn hỏi tôi sao? Chẳng phải đã nhận Gạo Kê vào đoàn rồi à?"

Tống Trạch Khiêm: "......"

Gạo Kê kéo tay Thương Lộc, nhỏ giọng nói:

"Em muốn diễn cùng chị mà, cũng muốn giúp anh Tống Trạch Khiêm một chút việc.

"Trẻ con là những người biết ơn nhất. Gạo Kê hiểu rằng chính anh và chị đã đưa cô bé ra khỏi thôn, nên bây giờ cô bé muốn báo đáp họ bằng cách này. Thương Lộc cúi xuống nhìn Gạo Kê, không phản đối, chỉ nhẹ nhàng dặn dò:"Nhưng như vậy sẽ làm em chậm chương trình học một thời gian đó. Chị sẽ tìm thầy dạy kèm cho em trong lúc rảnh rỗi, nhưng sẽ rất vất vả đấy.

"Gạo Kê gật đầu thật mạnh, nở nụ cười rạng rỡ. Ngày đầu tiên Gạo Kê đến đoàn phim. Buổi tối. Diệp Lục không biết kiếm từ đâu ra một cái loa, giơ lên và hét lớn:"Lớp học phòng thân cho nữ chính thức khai giảng tối nay! Ai muốn học thì mau xếp hàng đăng ký!"

Lâm Nhan Nhan khoanh tay trước ngực, liếc anh ta một cái:

"Ồ, anh còn có cả tài này nữa à?"

Diệp Lục cười đầy tự tin:

"Tất nhiên, tôi đã luyện mấy tháng rồi.

"Mấy tháng trước, anh đã hứa với Gạo Kê rằng sẽ học được võ thuật rồi quay lại dạy cô bé. Buổi tối hôm đó, lớp học của Diệp Lục khai giảng. Chỉ có Gạo Kê là chăm chú học một cách nghiêm túc, còn Thương Lộc và Lâm Nhan Nhan thì ngồi xổm bên cạnh, vừa xem vừa nhấm nháp hạt dưa. Không xa đó, tiếng gào thét giận dữ của Tống Trạch Khiêm lại vang lên. Tưởng Tinh bất đắc dĩ xoa xoa tai, quay sang hỏi:"Hứa Tắc lại quên thoại à?"

Thương Lộc thở dài:

"Quen rồi."

Lâm Nhan Nhan cũng không thể lý giải nổi:

"Tự nhiên thấy nhớ cái thời Tống đạo chỉ trích, châm chọc bọn mình. Ít nhất lúc đó còn lịch sự, ai ngờ vào đoàn rồi thì toàn dùng cách quát tháo thế này."

Thương Lộc lấy một cục bông từ tai ra, thản nhiên nói:

"Có vẻ phải chuẩn bị thêm vài cái nữa.

"Ba người nhìn nhau, cuối cùng chỉ biết thở dài. Tưởng Tinh đứng dậy nói:"Hôm nay tôi quay xong rồi, về khách sạn với Điềm Điềm đây."

Lâm Nhan Nhan lật kịch bản, đáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!