Edit + Beta: Minh An
Phải nói là những lời Thương Lộc nói vô cùng khó nghe.
Ba Thương nhìn về phía Thương Lộc, giọng điệu ông cũng nghiêm khắc hơn: "Ai dạy cô nói như vậy trước mặt người lớn?
"Ông chỉ nói những lời này của Thương Lộc không nên nói trước mặt người lớn, chứ ông cũng không bảo cô nói sai. Giờ phút này, cả Khương Diệc cùng ba mẹ anh ta đều không giữ nổi vẻ mặt khách sáo như trước nữa. Nhưng ba Khương là một kẻ thông minh. Ông ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, đứng dậy cười trừ:"Tiểu Lộc à, thật ra cô chú cũng có nghe qua mấy chuyện đó. Nhưng vì trong giới giải trí, thật giả lẫn lộn nên cô chú cũng không quá để tâm vào chuyện này. Bây giờ cô chú đứng lên, xin lỗi cháu.
Cô chú tiếp nhận ý kiến này của cháu, cô chú sẽ giải quyết nữ diễn viên kia ổn thỏa để cháu vui lòng."
"Ba!" Nhìn qua thì hiện tại Khương Diệc giống như một vị anh hùng nổi giận vì hồng nhan tri kỉ của mình. Tuy rằng anh ta biết lúc này không nên nói thêm câu gì, nhưng anh ta vẫn nói: "Ninh Lâm chẳng làm gì sai, em ấy không có lỗi..."
"Bốp ——"
Ba Thương tức giận, trực tiếp đánh một cái vào tay Khương Diệc, lạnh lùng nói: "Ở đây không có chỗ cho con nói chuyện! Con cho mình là ai hả?"
"Chú ơi, chú không cần giận đâu ạ."
Thương Lộc tiếp lời Khương Diệc, sau đó nhìn qua chỗ ba Thương, nói:
"Với chuyện này, cháu cũng có thái độ giống Khương Diệc. Đúng là chuyện này không liên quan gì đến Ninh Lâm, tự dưng đang yên đang lành chúng ta đi bắt nạt cô ấy cũng quá vô lý. Cháu chỉ hy vọng chúng ta có thể hủy bỏ hôn ước này, để Khương Diệc cùng người anh ấy thích danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Chuyện này tốt với cả hai chúng cháu."
Khương Diệc cúi đầu, không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng trên trán ba anh ta đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Mẹ anh ta lại lúng túng, không biết nên làm gì cho phải.
Rõ ràng vào giờ phút này, mọi quyền quyết định đều nằm trong tay ba Thương. Nhưng ba Thương lại nói: "Thương Lộc, cô cùng Khương Diệc ra vườn đằng sau đi, bảo giúp việc chuẩn bị trà bánh cho.
"Thái độ của ba Thương cũng rất rõ ràng. Bây giờ là thời gian nói chuyện của ba mẹ hai bên. Thương Lộc mím môi không nói câu nào, đi thẳng ra bên ngoài. Khương Diệc đi sau cô, giữ nguyên khoảng cách cách Thương Lộc năm bước. Thương Lộc ra vườn, ngồi vào bàn. Khương Diệc thì kéo ghế đối diện cô ra để ngồi. Thương Lộc cúi đầu rót một ly cà phê. Cái này lạnh, cô không uống được. Cô do dự vài giây rồi đưa cà phê trong tay cho Khương Diệc, nói:"Anh uống đi.
"Khương Diệc nhận lấy cà phê, sau đó anh nhìn qua Thương Lộc. Ánh mắt anh có nhiều cảm xúc phức tạp đan xen đến nỗi chính anh cũng không biết điều đó. Anh ta tự hỏi mình đang do dự điều gì. Thương Lộc ngồi đối diện thì hít sâu một cái, sau đó quyết định bình tĩnh nói rõ ràng với Khương Diệc một lần cuối cùng. Cô nhìn về phía Khương Diệc, nói thẳng:"Chúng ta cứ dây dưa với nhau như vậy chỉ làm tốn thời gian và làm nhau mệt mỏi thôi. Nếu anh thích Ninh Lâm thì anh phải chịu trách nhiệm với cô ấy, đừng có vừa thích cô ấy vừa dây dưa không rõ với tôi. Cũng đừng có vừa ghét tôi vừa lợi dụng tôi.
Anh đừng để tôi coi thường anh có được không?
"Đối diện với lời chất vấn của Thương Lộc, Khương Diệc không trả lời. Anh chỉ yên lặng nhìn Thương Lộc. Thương Lộc bị anh ta nhìn chằm chằm cảm thấy khó chịu. Cô hỏi:"Anh nhìn cái gì?"
"Không có gì." Đột nhiên Khương Diệc cười, sau đó anh ta nói:
"Thương Lộc, tôi vẫn luôn cảm thấy cô đã thay đổi. Nhưng hiện tại xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi, cô vẫn ngây thơ như ngày trước."
Thương Lộc không thích Khương Diệc dùng giọng điệu hiểu rõ cô để nói chuyện. Cô nói thẳng: "Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra, không cần vòng vo như vậy."
"Cô cảm thấy chỉ thuyết phục tôi thôi là có thể hủy hôn ước này sao? Cô nghĩ đơn giản quá rồi." Khương Diệc bưng cà phê lên uống một ngụm, sau đó tiếp tục nói: "Tôi nói rồi, hôn ước của chúng ta là được ba mẹ hai bên quyết định, người giữ vai trò quan trọng nhất trong đó cũng chính là ba cô."
Thương Lộc nhíu mày: "Thì sao?
"Thật ra Thương Lộc cũng không hiểu ba mình lắm. Dù sao thì từ khi mẹ cô mất do sinh cô thì trong mắt ba Thương, cô chính là người đã cướp đi tính mạng của vợ ông ta. Vì thế quan hệ ba con giữa Thương Lộc cùng ba mình dùng từ xa cách cũng không phải là quá. Khương Diệc cong môi nhìn Thương Lộc. Rõ ràng anh ta đã bình tĩnh trở lại, trở thành một người đàn ông lịch lãm dịu dàng như trước. Anh ta vuốt ly cà phê, sau đó hỏi Thương Lộc:"Cô có muốn cược với tôi không? Tôi và cô chẳng cần phải làm gì, chỉ cần ba cô ở đây thì chắc chắn hôn ước này sẽ vẫn tiếp tục tiến hành.
"Nhìn qua Khương Diệc vô cùng tự tin như anh ta biết trước tất cả mọi thứ. Thương Lộc lại khinh thường:"Khương Diệc, anh bỏ cái trò đánh cược nhàm chán này đi. Không ai có thể quyết định cuộc đời của tôi, dù là ba tôi cũng vậy."
Thương Lộc không hiểu ba mình, cô cũng không tin rằng Khương Diệc hiểu ba mình hơn mình.
Sau khi người giúp việc tới tìm Thương Lộc và Khương Diệc, bảo hai người trở về thì không khí trong nhà đã trở lại hòa bình như cũ.
Ba mẹ Khương hứa sau khi về nhà sẽ dạy dỗ lại Khương Diệc, hơn nữa họ còn bảo hai tháng sau, vào đúng ngày sinh nhật của Khương Diệc sẽ tổ chức cho Thương Lộc đính hôn cùng anh ta.
Tất cả mọi người đều chẳng để ý Thương Lộc nói gì, Thương Lộc muốn gì. Họ cứ tự ý quyết định, giống như cô chưa từng nói gì cả.
Thương Lộc không nhịn nổi nữa, cô nhìn về phía ba mình định nói gì đó thì ba Thương ngắt lời: "Có một số chuyện để sau nói cũng được.
"Bữa tối này làm Thương Lộc cảm thấy vô cùng buồn nôn. Nhìn qua thì tâm trạng của tất cả mọi người đều rất tốt, chỉ có cô là tỏ rõ thái độ khó chịu. Cô giống như một kẻ điên đang chờ cơ hội tới để bùng nổ vậy. Càng tức giận, con người sẽ càng bình tĩnh. Sau khi ăn cơm tối xong, thậm chí Thương Lộc còn nghe theo lời ba Thương, ngoan ngoãn tiễn Khương Diệc cùng ba mẹ Khương ra về. Sau khi quay lại phòng khách. Thương Lộc nhìn thẳng vào ba mình, hỏi:"Con phải kết hôn với Khương Diệc, đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!