Chương 46: Ngành giải trí lại có một cao thủ như thế này ư

Câu hỏi này đến quá đột ngột, tới mức Trì Yến suýt nữa làm đổ cốc sữa bò trong tay.

Sau đó, Trì Yến gật đầu, thẳng thắn: "Đúng."

Đáp án này nằm trong dự đoán của Thương Lộc, nên cô tiếp tục hỏi câu thứ hai: "Là vì tớ là một người bạn rất quan trọng sao?"

Cô hơi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt ẩn chứa chút hy vọng mong chờ.

"Đúng vậy." Trì Yến ngẫm nghĩ một lúc, rồi hỏi ngược lại: "Cậu có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?

"Vì sự việc lúc đó thật sự quá kỳ quặc, nên không cần cố gắng cũng có thể nhớ lại. Thương Lộc tóm tắt ngắn gọn:"Lén trèo tường ngắm mỹ nữ, nhưng mỹ nữ hóa ra lại là mình."

Trì Yến cười nhẹ, thong thả bổ sung: "Rồi cùng nhau bị đuổi chạy qua mười mấy con phố.

"Hai người nhìn nhau, nhắc tới chuyện cũ không nhịn được mà bật cười. Trì Yến ho khẽ, rồi tiếp tục:"Lúc ấy tớ đã nghĩ rằng nụ cười của cậu rất đẹp, nên muốn kết bạn với cậu."

"Hả?" Thương Lộc không ngờ rằng Trì Yến lúc đó lại có ý định kết bạn với mình, liền hỏi: "Nhưng cậu cũng đâu có đến tìm tớ."

"Sao lại không? Tớ đã đứng trước cửa lớp của cậu, còn giả vờ đi ngang qua rồi cố tình đụng phải cậu nữa, sách rơi trên mặt đất, nhưng cậu cũng chỉ nhặt lên, không thèm nhìn tớ lấy một cái mà chạy đi mất."

Khi nói đến đây, Trì Yến chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, rồi tiếp tục: "Sau đó, tớ có tìm thêm vài cơ hội khác, nhưng đều không thành công, vì cậu hoàn toàn không để ý đến tớ.

"Thương Lộc bắt đầu cố nhớ lại những sự kiện trong quá khứ, có vẻ như một vài chi tiết bắt đầu trùng khớp, nhưng cô không thực sự nhớ rõ. Nhưng điều này cũng khá hợp lý, vì lúc đó cô không để tâm đ ến ai ngoài Khương Diệc. Thương Lộc mím môi, rồi nói:"Tớ chỉ nhớ cậu rất nhanh đã trở thành bạn tốt của Khương Diệc."

Trì Yến khẽ cười khẩy: "Ai muốn làm bạn với hắn chứ."

Thương Lộc không hiểu những lời này của Trì Yến, ánh mắt cô càng thêm khó hiểu, hỏi: "Ý cậu là gì?"

"Bởi vì tớ muốn làm bạn với cậu, nhưng trong mắt cậu chỉ có hắn, nên đành phải chọn cách tiếp cận từ xa." Trì Yến nói đến đây thì cúi xuống, không dám nhìn thẳng vào Thương Lộc, ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Chỉ khi tớ trở thành bạn của hắn, cậu mới có thể để ý đến tớ, còn đến tìm tớ vì hắn.

"Thương Lộc không ngờ mọi chuyện lại là như vậy, dù do chính Trì Yến nói ra, cô vẫn cảm thấy khó tin. Trì Yến không có bất kỳ lý do nào để lừa cô. Anh ấy đến vì cô. Không phải vì Khương Diệc, cũng không vì bất kỳ nguyên nhân nào khác, mà đơn giản chỉ vì muốn làm bạn với cô. Thương Lộc chớp chớp mắt, đột nhiên nói:"Trì Yến, có thể gặp được cậu thật sự rất may mắn.

"Nghe thấy Thương Lộc nói như vậy, Trì Yến lập tức đỏ bừng tai, mặt cũng theo đó mà nóng lên. Ngay khi nhận thấy ánh mắt của Thương Lộc dừng lại trên mặt mình, Trì Yến lập tức nở nụ cười gượng gạo, cố gắng che đậy sự bối rối. Anh tỏ ra như thể mặt mình đỏ không phải vì ngượng mà vì giận:"Chuyện đơn giản thế này, bây giờ cậu mới biết à?"

Thương Lộc gật đầu, rất nghiêm túc: "Ừ, bây giờ mới biết. Nhưng có được một người bạn như cậu, tớ cảm thấy rất vui.

"Khi cô nhìn anh, đôi mắt trong trẻo ấy mang theo một tia sáng lấp lánh. Trì Yến quay mặt đi, cảm giác cổ họng như nghẹn lại. Ban đầu đúng là chỉ muốn làm bạn với cô. Nhưng bây giờ nói thích vẫn còn quá sớm, có lẽ sẽ làm cô sợ. Sau khi suy nghĩ một chút, Trì Yến cũng nghiêm túc nhìn cô, nói:"Thương Lộc, vui thì cười, buồn thì khóc, đó là chuyện rất bình thường. Cậu cười lên rất đẹp, nhưng nếu không vui mà cố cười, hay buồn mà không chịu khóc, đều rất xấu."

"Cậu mới xấu."

Thương Lộc không nhịn được mà lườm anh một cái, sau đó lại hơi ngượng ngùng nói nhỏ: "Biết rồi."

Trì Yến đột nhiên trở nên có chút lải nhải, thậm chí còn dặn dò thêm: "Nếu cậu coi tớ là bạn, có việc cần giúp đỡ thì cứ tìm tớ, nếu không tìm tớ thì có thể tìm Lâm Nhan Nhan hoặc Âu Dịch, đừng lúc nào cũng tự mình gánh hết mọi chuyện, biết chưa?

"Lời nói này không có gì sai, nhưng Thương Lộc lại cảm thấy có gì đó không đúng. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:"Tớ không thể tìm Diệp Lục sao?"

"... Âu Dịch có vẻ đáng tin hơn Diệp Lục một chút." Trì Yến đáp, anh gãi gãi mũi rồi tiếp tục như đang chào hàng, giọng nói có chút đắc ý: "Nhưng tớ nghĩ cậu nên ưu tiên chọn tớ, tớ đáng tin hơn họ một chút."

"Ừm, cũng đúng.

"Thương Lộc gật đầu đồng ý. Trì Yến không phải đang khoe khoang, bởi vì cả ba người kia cộng lại cũng không thông minh bằng anh ấy. Trì Yến giả bộ khoa trương, nhìn cô nói:"Lợi dụng lúc tớ đang vui, mau nghĩ xem có việc gì cần tớ giúp không."

Thương Lộc không để tâm lời anh nói, đáp lại một cách nghiêm túc: "Trời lạnh rồi, làm Thương gia phá sản đi."

"Tớ sẽ cố gắng."

Trì Yến đáp, rồi nói thêm: "Vậy bây giờ cậu cười một chút đi, coi như trả thù lao trước.

"Thương Lộc rất phối hợp nhìn về phía Trì Yến, ngẩng mặt lên, khóe môi bắt đầu nhếch lên một chút —— Nhưng đến nửa chừng thì dừng lại. Sau đó cô nhíu mày, nghiêm túc nói:"Không được, đói quá rồi, không có hứng cười."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!