Chương 24: Trúc Ngoại Sơ Cuồng Chương 24:

Thương Lộc và Diệp Lục chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, hai người liếc nhau, trên mặt đều viết là ——

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Nói thế này thì bọn họ biết phải trả lời kiểu gì!

Dù nói "Bọn tôi nhìn ra được" hay "Không nhìn ra

"đều sai! Nói sai rồi, Lâm Nhan Nhan lại càng khóc dữ hơn thì bọn họ phải làm sao QAQ. Ma xui quỷ khiến, lúc ánh mắt hai người giao nhau—— Hai người cùng lúc giơ tay phải ra. Hai người nhìn nhau, đột nhiên có chung suy nghĩ Hai người giơ tay ở trên cao —— Kéo búa bao! Thương Lộc ra kéo, mà Diệp Lục ra bao. Tuyệt, Thương Lộc thắng, nên cái nhiệm vụ cảm tử này được giao cho Diệp Lục trả lời. Diệp Lục cố gắng vắt óc khen ngợi:"Thực ra, cũng không phải hoàn toàn không nhận ra, mũi của cô thật sự rất xinh đẹp."

Lâm Nhan Nhan ngẩng đầu nhìn Diệp Lục, hỏi: "Chẳng lẽ các chỗ khác của tôi không đẹp sao? Chỉ có cái mũi là đẹp thôi hả huhuhu......"

Diệp Lục: "???

"Ý tôi là vậy sao? Không phải đâu mà?? Tôi chắc chắn là không nói như vậy mà??? Diệp Lục duỗi tay gãi đầu, lần đầu tiên trong đời hoàn toàn không biết phải nói gì, anh ấy sợ nếu nói thêm gì nữa, Lâm Nhan Nhan thật sự sẽ khóc ngất xỉu mất. Lâm Nhan Nhan dựa vào vai Thương Lộc khóc, Thương Lộc liền thuận thế nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy, sau đó có chút không hiểu hỏi:"Vì sao cô lại để ý đến mức này vậy?"

Thương Lộc lại đột nhiên nhớ đến lần trước ở phòng hóa trang, Lâm Nhan Nhan dù thế nào cũng không chịu lộ mặt mộc trước ống kính, cô ấy hình như rất để ý đến chuyện này, thậm chí còn cảm thấy tự ti.

Thật ra Thương Lộc cảm thấy, dù là hồi cấp ba hay là khi để mặt mộc ở phòng hóa trang, Lâm Nhan Nhan vẫn đều rất xinh đẹp.

Lâm Nhan Nhan duỗi tay ôm chặt lấy Thương Lộc, khóc đến không thở được.

Thương Lộc cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy an ủi.

Diệp Lục luôn luôn ầm ĩ, giờ phút này cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, ngoan ngoãn ngậm chặt miệng đứng im bên cạnh.

Không biết bao lâu trôi qua, Lâm Nhan Nhan thật sự khóc mệt, cô ấy nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ nói cho cô thôi, cô không được nói cho người khác."

Thương Lộc gật đầu, giống như dỗ trẻ con nói: "Được."

Diệp Lục không thể nhịn được nữa, anh ấy hỏi: "Xin hỏi, tôi không phải là người sao? Nếu không muốn tôi nghe thì sao không bảo tôi đi ra ngoài??"

Nếu không phải anh ấy lên tiếng ngăn cản, chắc Lâm Nhan Nhan đã nói ra hết rồi? Hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của anh ấy sao?

"A... Quên mất anh." Lâm Nhan Nhan nói rồi hỏi lại anh ấy: "Vậy anh chọn đi, ở lại đây nghe thì không được coi là người, muốn làm người thì đi ra ngoài."

Diệp Lục: "?

"Diệp Lục trong lòng đấu tranh dữ dội, một bên nói không thể vì chút tò mò mà không làm người nữa, một bên lại nói không sao, chuyện nhỏ thôi mà, có gì to tát đâu chứ. Cuối cùng, anh ấy quyết định ——"Gâu.

"Một tiếng chó sủa vang lên, lại còn kêu rất giống nữa. Thương Lộc hướng Diệp Lục giơ ngón tay cái, co được giãn được mới là đàn ông. Lâm Nhan Nhan không thể tin nổi, mắng Diệp Lục có bệnh, sau đó đuổi anh ấy ra ngoài, còn nhét vào tay anh ấy hai túi rác. Bị đuổi ra ngoài, Diệp Lục:"?"

Anh ấy ghé vào cửa tức giận hô to: "Không phải nói để tôi tự chọn sao? Sao cô lại không giữ lời thế?

"Anh ấy không làm người nữa còn không được nghe chút chuyện sao? Thật không công bằng! Lâm Nhan Nhan cũng hô lại:"Tôi đâu có biết anh lại không biết xấu hổ như vậy? Đi đổ rác đi!"

Diệp Lục lại hét lên, nhưng sau đó theo tiếng bước chân xa dần, không tình nguyện đi đổ rác.

Trong phòng chỉ còn lại Lâm Nhan Nhan và Thương Lộc.

Lâm Nhan Nhan cuối cùng nhìn về phía Thương Lộc, nhỏ giọng kể nguyên nhân mình quá mức để ý đến vẻ bề ngoài.

Bố mẹ Lâm Nhan Nhan rất yêu thương cô ấy, cũng vì vậy mà khi còn nhỏ cô ấy béo hơn các bạn cùng tuổi khá nhiều, mỗi lần thân thích họ hàng đến thăm, ngoài miệng đều tỏ vẻ quan tâm nhưng thực chất đều đang chế nhạo cô ấy.

Vì bố mẹ Lâm Nhan Nhan đều đẹp, nên khi mới sinh cô ấy đã không giống những đứa trẻ khác, không bị nhăn dúm dó, mọi người đều nghĩ cô ấy sẽ thừa hưởng ưu điểm của bố mẹ, nhất định sẽ là một đứa trẻ đặc biệt xinh đẹp.

Nhưng khi cô ấy dần lớn lên, từ nhỏ đã béo phì vì thích đồ ngọt, khác xa với sự kỳ vọng của mọi người, mỗi lần gặp cô ấy đều nói "Thật đáng tiếc" "Sao đứa trẻ này không còn đẹp như khi còn nhỏ nhỉ".

Bố mẹ Lâm Nhan Nhan luôn bảo vệ cô ấy, ngăn lại những lời nói của thân thích, nói với cô ấy rằng không phải vì cô ấy bây giờ xấu, mà vì khi còn nhỏ cô thật sự quá đáng yêu, giống như thiên sứ nhỏ vậy, bây giờ chỉ là trở nên giống người bình thường, càng giống con gái của họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!