Chương 1: Thức tỉnh

Editor: Chè Sầu | Beta: Minh An

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy một giọng nữ dịu dàng mang vài phần thuyết phục vang lên: "Cậu Khương, hay là cậu trở về trước đi, cô chủ đang bị ốm."

Sau đó một giọng nam lạnh lùng mang theo sự tức giận không thể che giấu cất lên: "Cô ta bắt nạt Lâm Lâm, tôi nhất định phải lấy được câu trả lời thỏa đáng."

Vừa dứt lời, cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra bên ngoài, kèm theo tiếng bước chân truyền đến từ xa.

Thương Lộc cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau hơn, cũng cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ cổ tay mình.

Đối phương lại dùng sức hơn.

Cũng chẳng biết có chuyện gì lớn xảy ra mà lại muốn kéo một người ốm đang nằm bẹp trên giường như cô ngồi dậy.

Thương Lộc bất đắc dĩ mở mắt nhìn người trước mặt.

Người đàn ông mặc vest, khuôn mặt tuấn tú của anh đang phủ một lớp băng. Tuy vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng vẫn không thể che giấu được sự tức giận và chán ghét.

Cảm thấy cổ tay bị nắm đau đau, Thương Lộc còn chưa hiểu chuyện gì nên cô né tránh theo bản năng.

Nhưng vì cô đang bị sốt, cả người không có chút sức lực nào nên cô không tránh được.

Vì vậy cô chỉ có thể nhịn sự đau rát của cổ họng mình, hỏi: "Khương Diệc, rốt cuộc anh muốn làm gì?

"Người đàn ông trước mắt cô là Khương Diệc, là con trai độc nhất của nhà họ Khương giàu có. So với bạn bè đồng trang lứa, anh cũng coi như là một người tuấn tú tài giỏi. Anh là vị hôn phu, cũng là thanh mai trúc mã hơn mười năm của cô. Lúc này, Khương Diệc nhìn cô từ trên cao xuống, sau đó hỏi:"Tại sao Lâm Lâm lại bị thương ở đùi? Cô ấy không chịu nói cho tôi."

Lâm Lâm là nữ diễn viên Ninh Lâm cùng tổ diễn với Thương Lộc.

Khương Diệc vừa nhắc đến cái tên này, Thương Lộc đã cảm thấy khó chịu. Cô không thích người này.

Bởi lẽ Khương Diệc là vị hôn phu của cô nhưng lại thích Ninh Lâm. Anh còn thường xuyên đến phim trường thăm Ninh Lâm rồi hai người ngọt ngọt ngào ngào với nhau, hoàn toàn coi cô là người vô hình.

Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể chịu đựng việc bị cắm sừng một cách công khai như vậy, vì thế đương nhiên Thương Lộc không thích Ninh Lâm.

Nhưng Thương Lộc đã đóng máy mấy ngày rồi, cô thật sự không biết chuyện gì xảy ra. Thương Lộc không chút suy nghĩ nói: "Cô ta không nói với anh, chẳng lẽ lại tâm sự với tôi sao?

"Khương Diệc hơi sửng sốt, anh ta không thể ngờ rằng Thương Lộc – người luôn ngưỡng mộ anh ta lại có thể nói chuyện với anh ta bằng thái độ này. Anh lạnh lùng nói:"Thương Lộc, đây không phải lần đầu, đừng tưởng tôi không biết những việc cô làm."

Câu "Liên quan gì tới tôi" đến bên miệng, nhưng vì cơ thể quá khó chịu nên Thương Lộc không chịu nổi, ho dữ dội trước khi nói ra câu nói ấy.

Sức khỏe của cô vốn không tốt, nói gì đến giờ phút này cô còn đang bị bệnh.

Gương mặt Thương Lộc ửng hồng không bình thường, mãi tóc dài xõa trên vai rối tung dính vào khuôn mặt, chỉ ho vài cái mà giống như lấy hết toàn bộ sức lực của cô. Bả vai không khống chế được mà run lên.

Cô vốn được nuông chiều từ nhỏ, giờ phút này gương mặt lại mang theo vài phần yếu đuối khiến người khác không khỏi thương tiếc.

Sau nhận ra mình đang có cảm xúc không nên có là thương hại cho Thương Lộc, Khương Diệc đã nhanh chóng buông tay cô.

Anh chán ghét đến mức không muốn nhìn thấy cô, vì vậy anh chỉ nói: "Nếu cô còn bắt nạt Lâm Lâm một lần nữa, tôi sẽ hủy hôn ước giữa chúng ta.

"Nói xong Khương Diệc trực tiếp rời đi. Nhìn bóng lưng người đàn ông vừa mới rời đi, Thương Lộc vẫn cảm thấy khó chịu như cũ. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên anh đối xử với cô như vậy, nhưng lần này cô khó chịu về thể xác chứ không phải tâm lý. Lúc này, người giúp việc vội chạy vào, rốt một cốc nước ấm đặt vào tay Thương Lộc, an ủi:"Cô chủ đừng quá đau lòng, có lẽ tâm trạng của cậu Khương hôm nay không được vui.

Cô chủ đừng lo lắng, hôn ước của hai người không dễ hủy được đâu, dù gì đây cũng là hôn ước do người lớn của hai nhà quyết định, không dễ hủy bỏ.

"Thương Lộc uống một ngụm nước, cảm thấy cổ họng đang nứt ra của mình cuối cùng cũng được cứu. Nhưng mà...... Đau lòng sao? Cô không cảm thấy mình có cảm xúc ấy, thậm chí cô còn cảm thấy kỳ quái với những việc vừa xảy ra. Nhưng đầu cô càng ngày càng đau. Lúc này cô không muốn nghe người khác cằn nhằn, cô chỉ nói:"... Tôi hiểu rồi, cô ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ một lát."

Người giúp việc bưng cốc nước, đỡ Thương Lộc nằm xuống, giúp cô đắp chăn rồi đi ra bên ngoài.

Cuối cùng cánh cửa cũng đóng lại, thế giới lại chìm vào yên tĩnh, Thương Lộc cũng có thể nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!