Sân tập bắn không phải của nhà bọn họ, Tạ Ngôn Chiêu nói dối, đơn giản chỉ là để hù dọa Thẩm Liên Chi, bởi vì cô đoán được chuyện găng tay bảo hộ là do cô ta dở trò.
Đại khái là bởi vì sự việc ở bãi chăn nuôi xảy ra ngoài dự đoán, hơn nữa khí thế của Tạ Ngôn Chiêu khi nói những lời này quá doạ người, thế nên Thẩm Liên Chi liền tin tưởng lời cô nói ngay lập tức.
Cô đừng phát ra!
Thẩm Liên Chi chợt thốt lên.
Tay cô ta chụp lấy cánh tay Tạ Ngôn Chiêu, khi nói chuyện tim đập kịch liệt, ánh mắt khẩn thiết.
Lần này là thật sự lấy lòng, không phải giả.
"Tôi vừa nói rồi, cho cô một cơ hội. Chỉ có một lần này mà thôi, phải nắm chắc cho thật tốt." Khóe miệng Tạ Ngôn Chiêu cong lên, câu ra nụ cười.
Thẩm Liên Chi gục đầu xuống, ánh mắt cũng rũ trên mặt đất. Tròng mắt xoay chuyển, vô số suy nghĩ lóe ra. Nhưng sau khi cân nhắc lợi hại, động mạch chủ của cô ta hiện tại đang nằm trong tay Tạ Ngôn Chiêu, tất nhiên phải nghe theo cô ấy.
"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không gây khó dễ cho cô nữa."
Còn có Đường Tô. Tạ Ngôn Chiêu nhắc nhở cô ta.
Được. Thẩm Liên Chi bảo đảm:
"Nhất định cũng sẽ không gây khó dễ cho Đường Tô."
Tạ Ngôn Chiêu biết lời cô ta nói không đáng tin, cho nên cô đưa một lá bài giả cho cô ta, đồng thời cũng để lại một lá bài thật.
Trong khoảng thời gian này, cô đã ủy thác cho luật sư giúp cô thu thập chứng cứ việc Thẩm Liên Chi tìm tài khoản giả tung tin bịa đặt về quan hệ giữa cô và Đường Tô trong kỳ đầu tiên. Đương nhiên, việc cô ta mua video từ paparazzi Tạ Ngôn Chiêu cũng biết.
Cô còn biết ảnh chụp kia ban đầu là do Quan Thắng Thắng ủy thác paparazzi chụp. Nhưng xét thấy cô ta không đem video tung ra, cũng xét thấy gần đây cô ta đã thay đổi, Tạ Ngôn Chiêu cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa.
Tạ Ngôn Chiêu và Thẩm Liên Chi đang nói chuyện ở một bên, có camera man chú ý tới hai người nên giơ máy quay muốn đến đây. Thẩm Liên Chi lo sợ bất an nên rời đi.
Trước khi cô ta đi, Tạ Ngôn Chiêu bỗng nhiên nghĩ đến một việc, gọi cô ta lại.
Thẩm Liên Chi cho rằng cô muốn đổi ý, mắt thấy camera man càng ngày càng gần, da đầu đều căng cả ra.
"Sau này kêu tên của tôi, đừng gọi là chị nữa."
Tạ Ngôn Chiêu nói.
Thì ra là chuyện này, bả vai Thẩm Liên Chi lập tức buông lỏng xuống, Tôi nhớ rồi.
Cô ta vừa đi, camera man liền tới, cùng tới còn có Quan Thắng Thắng.
Cô ta thấy hai người trốn ở một góc lều nói chuyện, còn dựa gần như vậy, lo lắng Thẩm Liên Chi sử dụng thủ đoạn hồ ly tinh để mê hoặc Tạ Ngôn Chiêu.
"Hai người mới nói chuyện gì vậy?"
Quan Thắng Thắng hỏi.
Rốt cuộc có chuyện gì mà không thể nói cho người khác biết? Phải trốn đi mà nói?
Không có gì. Tạ Ngôn Chiêu thuận miệng nói:
"Nói cô ta sau này không được gọi tôi là chị nữa, tôi không thích."
Cái gì! Quan Thắng Thắng khiếp sợ.
Thế mà lại nói cho Thẩm Liên Chi biết cô không thích gì? Vậy mình và Thẩm Liên Chi chẳng phải là không có gì khác biệt sao? Chẳng lẽ vừa rồi Thẩm Liên Chi thật sự sử dụng thủ đoạn hồ ly tinh gì đó đối với Tạ Ngôn Chiêu!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!