Sau khi Nghiêm Bạch bắn không trúng bia thì bắt đầu tránh xa ống kính làm người vô hình. Nhạc Khang cũng cảm thấy mất mặt, tìm một góc không ai để ý trốn đi.
Các lượt thi đấu tiếp theo đều tiến hành bình thường, đến phiên Tạ Ngôn Chiêu, bỗng phát sinh một chuyện ngoài ý muốn —— găng tay bảo vệ của cô hỏng rồi.
Găng tay có tác dụng giúp bảo vệ tay khi kéo cung, lúc Tạ Ngôn Chiêu lên sân khấu thì mới phát hiện găng tay bị rách, dây lưng trói tay cũng bị cắt đứt.
Đường Tô tiến lên giúp cô xác nhận, hỏng rồi, không thể dùng được nữa.
Hạ Tàng Phong lập tức nói:
"Cô để bọn họ tìm cho cô cái mới, lượt này để chúng tôi lên trước đi."
Găng tay bảo hộ là dựa theo số đo ngón tay của mỗi người mà cung cấp, không phải có ngay cho nên cần người một lần nữa tìm cho cô một cái thích hợp.
Trong đoàn ekip có một cô gái, mới đầu không ai chú ý tới, khi cô ta nói chuyện, mọi người mới phát hiện còn có một người như vậy.
"Không thể đổi trình tự, cô không phát hiện găng tay hỏng, đó là vấn đề của cô, dựa vào cái gì lại để cho người khác thay cô gánh vác hậu quả."
Giọng nói cô ta bén nhọn đột ngột, người ở đây lập tức chuyển ánh mắt về phía cô ta.
Không giống nhân viên công tác, bởi vì chân cô ta mang một đôi giày hận không thể cao lên đến trời, trên người mặc một bộ váy màu xanh biếc, bên ngoài khoác một kiện áo khoác nhưng chỉ đắp lên vai.
[ Đây là ai vậy?
Nhìn bộ dạng thế kia hình như không phải nhân viên? ]
[ Đại tiểu thư tạp chí thời trang《 DX 》, Phương Gia Nguyệt. ]
[ Hả? Chưa từng nghe qua. ]
[ Có biết Phương Hảo không? ]
[ Biết một chút, chủ biên đương nhiệm của tạp chí 《 DX 》tại Hoa Quốc. Từ từ, hai người đều họ Phương? ]
[ Đúng vậy, Phương Gia Nguyệt là em gái của Phương Hảo. ]
[ Đại tiểu thư kia hôm nay tới đây làm gì? ]
[ Còn có thể làm gì, chắc là đi thị sát. ]Ý của Phương Gia Nguyệt là không cho Tạ Ngôn Chiêu thay đổi trình tự, thân phận của cô ta ở nơi đó, tổ tiết mục cũng không dám nói gì.
Nhưng mà Quan Thắng Thắng, cô ta đem găng tay bảo hộ của mình đưa qua, nói với Tạ Ngôn Chiêu:
"Cô dùng của tôi này, tay của tôi so với cô thì ngắn hơn một chút, mang găng tay bảo hộ vào chắc cũng không khác biệt lắm."
Tạ Ngôn Chiêu lắc đầu cười cười nói:
"Không cần đâu, không mang găng tay bảo hộ cũng được."
Dù sao cũng chỉ bắn có ba mũi, không làm đứt tay cô được.
Ngón tay phải của Tạ Ngôn Chiêu đáp ở trên dây cung, điều chỉnh hô hấp rồi kéo dây, đột nhiên phát hiện ra động tác dễ dàng hơi so với ngày hôm qua một ít.
Mũi tên đầu tiên bắn ra, trúng ngay hồng tâm, mười điểm.
Oa!! Quan Thắng Thắng vỗ tay bốp bốp bốp bốp, đồng thời phát ra một tiếng hoan hô:
"Thật là lợi hại! Tận mười điểm!"
Phương Gia Nguyệt lạnh nhạt:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!