Hạ Tàng Phong tách mũi tên và mũ ra, xoay người cắm mũi tên vào bao đựng tên phía sau, hai tay cầm theo mũ cẩn thận phủi phủi, lại thổi thổi, làm cho cỏ và bụi đất dính trên đó rơi sạch sẽ, lúc này mới hướng về phía của Tạ Ngôn Chiêu mà đi tới, đưa mũ cho cô.
Một đầu tóc dài của Tạ Ngôn Chiêu bị cơn gió yêu ma kia thổi cho rối tung rối mù lên, cô vuốt vuốt tóc, nhận lấy mũ rồi một lần nữa đội lên đầu.
Mũ có kiểu dáng che tai, phía dưới có dây cột, vừa rồi Tạ Ngôn Chiêu không cột, sợ lại bị gió thổi bay mũ, lúc này cô liền cột một nút thắt dưới cằm.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tàng Phong:
"Mũi tên này của anh không phải bắn rất chuẩn rồi sao, sao còn luyện tập nữa? Thi đấu ngày mai rất quan trọng à?"
Hạ Tàng Phong nhìn hai lỗ tai cừu dính trên mũ cô, trầm ngâm một tiếng:
"Cũng có chút quan trọng……"
[ Hạ Thừa Dục đang nhìn gì vậy? Mũ sao? ]
[ Hình như có một lỗ tai vểnh lên rồi, có phải cậu ấy muốn hỗ trợ vuốt xuống hay không. ]
[ Mọi người không nói thì thôi, vừa nói, tôi liền xem thử, cảm thấy có chút buồn cười. ]
[ Không được, buồn cười sao có thể dùng để hình dung mỹ nữ? Tôi không cho phép!! ]
[ Tôi bị OCD, tôi không thể nhìn được cái đó, Hạ Thừa Dục anh mau đem lỗ tai vuốt xuống đi! ]
"Lần trước đi đến địa điểm nguy hiểm là anh đi, lần này phải hoàn thành nhiệm vụ quan trọng cũng là anh tới. Tiền lương của anh có phải cao hơn so với anh ta đúng không?" Tạ Ngôn Chiêu hỏi.
Hạ Tàng Phong đã tham gia tới 3 kỳ, Hạ Thừa Dục chỉ quay mỗi kỳ đầu tiên và tham gia một ngày trò chơi bắn súng sau kỳ thứ hai. Thời gian ghi hình dài còn phải làm nhiệm vụ khó nên hẳn là tiền lương của Hạ Tàng Phong cao hơn đi? Bởi vì nếu chia đều, vậy cũng quá không công bằng.
Hạ Tàng Phong không trả lời, chỉ dùng ngón tay chỉ vào mặt mình.
Đêm tối nhìn không rõ, Tạ Ngôn Chiêu phải lại gần một chút mới thấy trên mặt anh có vài vết sẹo nhỏ, có ở trán, có ở mặt, còn có một vết ở trên chiếc mũi cao thẳng của anh.
Cô đã hiểu ý của anh.
Ở nước L mặt anh bị thương, nếu kỳ này đột nhiên đổi thành Hạ Thừa Dục, người khác rất dễ nhìn ra manh mối.
"Chờ qua một đoạn thời gian, anh có thể đi khử sẹo. Tôi cũng chưa có làm đâu." Tạ Ngôn Chiêu giơ tay nhẹ nhàng ấn lên thái dương, nơi đó có một vết sẹo lớn cỡ một đốt ngón tay cái màu nâu. Lúc này bị mũ che khuất nên không nhìn thấy.
Tầm mắt Hạ Tàng Phong chuyển từ mũ của cô tới trên mặt,
"Lần trước cô nói muốn giới thiệu bệnh viện cho tôi."
Tạ Ngôn Chiêu có chút ngốc:
"Tôi chưa chia sẻ sao?"
Hạ Tàng Phong nói:
"Chúng ta không có phương thức liên hệ."
"A…… Tôi quên mất, vậy bây giờ thêm đi."
Tạ Ngôn Chiêu lấy điện thoại ra từ trong túi áo ngủ, ý bảo anh:
"Điện thoại của anh đâu? Lấy ra đi."
Hạ Tàng Phong sờ soạng quần, trống không, anh không mang theo điện thoại.
Vậy để……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!