Chương 43: Sao trời (1)

"Thi đấu tổ hợp không thể hiện ra được thực lực của bản thân đâu, chị Ngôn Chiêu vừa độc lập lại mạnh mẽ, nhìn là biết không phải kiểu người sẽ dựa vào người khác để lấy thứ hạng. Không bằng đổi thành thi đấu cá nhân, dùng bản lĩnh của mình để nói chuyện."

Thẩm Liên Chi muốn dùng phép khích tướng để buộc Tạ Ngôn Chiêu chủ động từ bỏ thi đấu tổ hợp.

Tạ Ngôn Chiêu đang ăn canh, nghe vậy thì liền ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, buồn bực nói:

"Sao tôi lại để cho cô có loại ấn tượng như thế? Chắc cô nhìn nhầm rồi, tôi rất thích lười biếng. Huống chi đây còn là em trai tôi, không phải người khác, lười biếng cũng không sao cả."

Đường Tô còn tưởng rằng Tạ Ngôn Chiêu sẽ bị kí. ch th. ích cơ, không nghĩ tới cô không bị ảnh hưởng chút nào. Cậu phụ họa nói:

"Đúng thế! Tôi lại không phải người khác, mấy kỳ trước đều là chị ấy gánh tôi, lần này cuối cùng cũng có những thứ tôi am hiểu. Tôi còn ước có thể gánh chị ấy."

[ Nếu có người gánh cho tôi thì sướng muốn chết, sao phải đi lao lực làm gì cho khổ. ]

[ Có thể chứng minh được thực lực của bản thân thì đương nhiên là tốt, nhưng nếu không chứng minh được, còn làm vụt mất thứ hạng, đó không phải là rất ngu ngốc sao. ]

[ Tôi chơi game, nếu trong đó có đại lão nào gánh tôi, toàn bộ hành trình tôi đều có thể lười biếng, vô cùng vui sướng!! ]

[ Thẩm Liên Chi có khả năng chưa từng lười biếng, nên mới không biết cảm giác có người gánh thật sự rất thoải mái! ]

[ Cô ta lười biếng không được, bằng vào trình độ người đại diện của cô ta, chỉ biết kéo chân sau mà thôi. ]

Lãnh Xu cũng biết trình độ của mình không được tốt, ăn cơm chiều xong liền chủ động quay lại bãi tập tăng cường rèn luyện.

Từng mảnh đèn chiếu sáng lên phiến thảo nguyên, khi mũi tên của Lãnh Xu lại lần nữa bắn trượt ra khỏi tấm bia, Thẩm Liên Chi thở một hơi dài nặng nề trong bóng đêm.

Tạ Ngôn Chiêu tìm một chiếc ghế dựa rồi ngồi ở bên cạnh, không phải cô muốn xem bọn họ xấu mặt, cô chỉ muốn ngồi ở chỗ này ngắm sao trời mà thôi.

Thảo nguyên rộng lớn, phóng tầm mắt nhìn thấy được cả chân trời, hơi nước mỏng manh, sao trời ở đây không giống với những chỗ khác, khi ngẩng đầu sẽ có cảm giác ngôi sao đang buông xuống, cách rất gần. Bầu trời đầy sao trên dải ngân hà lấp lánh, nếu may mắn thì còn có thể nhìn thấy sao băng xẹt qua.

Tạ Ngôn Chiêu ngửa đầu, suy nghĩ miên man theo những vì sao, đúng lúc này, bên cạnh đột ngột vang lên một đạo âm thanh thúy:

"Oa, thật là nhiều sao!"

Cô quay đầu qua thì nhìn thấy Quan Thắng Thắng cũng đem ghế dựa ngồi lại đây, trong tay còn cầm một chén dưa hấu, bên trong là dưa hấu đã cắt thành từng khối, dùng nĩa cắm lên.

"Chị Ngôn Chiêu, ăn dưa hấu không?"

Quan Thắng Thắng đem chén đưa tới trước mặt cô,

"Hơi lạnh, nhưng rất ngọt!"

Tạ Ngôn Chiêu nhìn cô ta:

"Tôi không ăn, ban đêm ở đây lạnh, cô cũng ăn ít thôi."

Quan Thắng Thắng đem một khối dưa hấu bỏ vào trong miệng, nói mơ hồ không rõ:

"Được, em sẽ ăn một ít rồi thôi."

Tạ Ngôn Chiêu tiếp tục xem sao trên trời, Quan Thắng Thắng thì tự tìm niềm vui cho mình. Cô ta nhìn một vòng bốn phía xung quanh, thấy khu vực bắn tên cách đó không xa, Lãnh Xu còn đang siêng năng luyện tập bắn tên, Thẩm Liên Chi đứng ở bên cạnh đen mặt không nói một lời.

Quan Thắng Thắng Phụt cười một tiếng, nước dưa hấu cũng đều phun cả ra.

"Thẩm Liên Chi và người đại diện của cô ta lúc này cứ như là đổi thân phận cho nhau. Nghệ sĩ thì nhìn hùng hổ doạ người như người đại diện, ngược lại người đại diện thì lúng túng quẫn bách, giống nghệ sĩ đang bị dạy dỗ."

Tạ Ngôn Chiêu nghe cô ta miêu tả thì nhìn thoáng qua, sau đó thu hồi lại ánh mắt, nhìn về Quan Thắng Thắng ở bên cạnh. Cô ta che miệng, nhưng vẫn là một bộ dáng nhàn nhã xem kịch vui.

Tạ Ngôn Chiêu không khỏi tò mò:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!