Về chuyện lúc ấy của Nghiêm Bạch, chỉ có nhóm người cùng tránh nạn ở khách sạn biết được, nếu nhóm người đó không nói ra, người ngoài sẽ vĩnh viễn không biết hắn ta đã làm chuyện gì.
Vì vậy Nhạc Khang đã đi chào hỏi với từng nghệ sĩ, bao gồm cả Đường Tô, nhưng hắn thật sự không ngờ Nghiêm Bạch sẽ chạy đến trước mặt Tạ Ngôn Chiêu mà nổi điên.
So với hành vi thiểu năng trí tuệ của Nghiêm Bạch, Tạ Ngôn Chiêu càng không hiểu được tại sao Nhạc Khang lại cứ chấp nhất không buông bỏ hắn.
Sau đó Quan Thắng Thắng đã giải đáp nghi vấn này giúp cô.
Giữa trưa lúc ăn cơm, cô ta ngồi bên cạnh Tạ Ngôn Chiêu.
Nói với Tạ Ngôn Chiêu, Nghiêm Bạch có một cậu em trai, tên là Nghiêm Mặc, là một tài tử âm nhạc, biết sáng tác bài hát.
"Lúc Nghiêm Mặc 17 tuổi sáng tác cho Nghiêm Bạch một bài hát, bài hát đó vừa phát hành được hai ngày thì liền đứng đầu các bảng xếp hạng trong nước. Một tháng sau còn được giải đơn khúc có doanh số cao nhất Châu Á. Thêm nữa, ở lễ trao giải năm đó, một lần ôm được tận năm giải thưởng lớn về."
"Nhưng mà cậu em trai này của anh ta chỉ một lòng say mê với học tập và nghiên cứu chuyên sâu, không có ý định tham gia vào giới giải trí, cũng không có ý định kinh doanh, chỉ sáng tác cho Nghiêm Bạch, người khác muốn cũng không được, cho nên Nhạc Khang mới không thể từ bỏ Nghiêm Bạch.
Bởi vì anh ta quả thật có thể kiếm tiền, mà Nhạc Khang hiện tại lại tương đối thiếu tiền.
"Khi nói tới đây, Quan Thắng Thắng nhỏ giọng tiến đến bên tai Tạ Ngôn Chiêu đem"dưamìnhháiđược nói cho cô:Anh ta nói với bọn em trong nhà có người thân đang bị bệnh, trong tay anh ta trước mắt cũng chỉ có Nghiêm Bạch là có thể kiếm tiền nên không thể bỏ cái bát cơm này được.Em biết hẳn là cố tỏ vẻ đáng thương thôi, nhưng chuyện sinh bệnh này thực sự cũng rất thảm."
Thời điểm Nhạc Khang đi cầu tình các nghệ sĩ khác cũng không ngoại lệ, đều nói là trong nhà có người thân đang bị bệnh.
Sinh lão bệnh tử không ai có thể tránh, mọi người cũng đều biết đây là chuyện vô cùng bất đắc dĩ. Cho nên khi Nhạc Khang đi cầu tình, trên cơ bản mọi người đều sẽ thả cho một con đường, chuyện không đáng truy cứu thì cũng sẽ không nói ra ngoài.
Quan Thắng Thắng nói xong, ngồi ngay ngắn lại tiếp tục ăn cơm trưa của mình.
Hôm nay cô ta được hạng hai đó! Tổ tiết mục chuẩn bị cho bọn họ rất nhiều thịt xiên nướng, còn có quả lựu vô cùng lớn.
Tuy rằng hạng hai này là dựa vào Đường Tô.
Đường Tô hoàn thành nhiệm vụ từ rất sớm, sau đó ngồi nghỉ ngơi cùng Tạ Ngôn Chiêu, Quan Thắng Thắng biết nhờ Đường Tô chắc chắn là không được, cô ta cứ thẳng chỗ của Tạ Ngôn Chiêu mà đi, không nghĩ tới Tạ Ngôn Chiêu lại dễ nói chuyện như vậy, chỉ mới khóc mấy tiếng đã vội để Đường Tô giúp cô ta.
Đường Tô mặt không đổi sắc giúp cô ta vắt sữa bò từ đầu tới cuối.
Lúc ăn cơm, trong lòng Quan Thắng Thắng trợn trắng mắt với Nghiêm Bạch.
Ôm đùi thì làm sao, ôm đùi có thể nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, còn có thể ăn ngon uống tốt! Không như hắn, một đại nam nhân mà bị ngưu ngưu tát cho một cái, cuối cùng chỉ có thể ăn một cái bánh bao.
Nghiêm Bạch không biết Quan Thắng Thắng đang suy nghĩ cái gì, hắn ăn bánh bao rất vui vẻ, chủ yếu là vì nghe được cô ta vừa mới tuyên truyền về thành tích trước kia của mình.
Hắn hất hất tóc, nói:
"Tiểu Mặc nhà chúng tôi người bình thường sao có thể so sánh được, 16 tuổi đã trúng tuyển vào học viện âm nhạc tốt nhất trên toàn cầu. Em ấy không chỉ biết sáng tác, mà còn là thiên tài violin nữa kìa!"
Nghe được những lời này của hắn, Quan Thắng Thắng không nhịn được phát ra một tiếng cười nhạo:
"Anh nổ chuyện sáng tác nhạc thì thôi đi, còn nổ bay cả đàn violin nữa."
Bàn ngồi ăn lần này là ghép từ năm cái bàn gỗ lại với nhau, các khách mời đều ngồi cùng một bên.
Nghiêm Bạch dò ra nửa thân mình, nhìn Quan Thắng Thắng, vẻ mặt tức giận: Cô có ý gì?
Quan Thắng Thắng cũng đem nửa thân mình dò ra, dùng ngón cái chỉ chỉ Tạ Ngôn Chiêu ở bên cạnh,
"Biết trình độ của chị Ngôn Chiêu không? Anh đã từng nghe chị ấy biểu diễn chưa? Chị ấy chính là thủ tịch của ban nhạc Hoa Quốc đó! Nghiêm Mặc ở trước mặt chị ấy còn chưa dám nói mình có trình độ cao đâu, ai cho anh tự tin nổ như vậy."
Quan Thắng Thắng đối phó với hắn một chút cũng không ngại, chủ yếu là ngồi cạnh Tạ Ngôn Chiêu làm cho cô ta có cảm giác đặc biệt nắm chắc, nên yên tâm mà ngang như cua.
Âu Dương Lam nhìn, cảm thấy bây giờ cả người cô ta đều là cảm giác ưu việt của tiểu nhân đắc chí. Đưa mắt ra hiệu cho cô ta, muốn cô ta đừng nói chuyện nữa, nhưng Quan Thắng Thắng hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của cô ấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!