Trong đầu Tạ Ngôn Chiêu vừa nghĩ tới vấn đề này, hệ thống liền đột nhiên xuất hiện.
"Có khác biệt không phải rất bình thường sao? Sau khi cô đến đây, thế giới này vẫn luôn thay đổi, cho nên những tình tiết sau đó đương nhiên sẽ không giống trong tiểu thuyết nữa.
Cô xem trong tiểu thuyết Cao Phùng Hạc tham gia chương trình từ đầu đến cuối mà, có phải không, cũng đâu có nhân vật Nghiêm Bạch này.
"Tạ Ngôn Chiêu nghe ra ý tứ trong lời nói của nó:"Ý của cậu, tôi chính là nguyên nhân dẫn tới lần khủng bố kia sao?Đó đương nhiên là bởi vì cô……
"Hệ thống còn chưa nói xong đã bị Tạ Ngôn Chiêu cắt ngang:"Cậu cho là tôi chưa từng đọc qua tiểu thuyết có phải hay không? Đừng có mà tuỳ tiện đổ tội lên đầu tôi.
Hiệu ứng cánh bướm không phải là mối quan hệ nhân quả, trong sự vận động phát triển cũng không tồn tại quá trình logic.
"Mặc dù là đêm hôm khuya khoắt ngủ không đủ giấc, nhưng đầu óc của Tạ Ngôn Chiêu vẫn rất thanh tỉnh, ai cũng đừng hòng pua* cô. *PUA là viết tắt của Pick Up Artist (bậc thầy tán tỉnh, nghệ thuật gia trong lừa tình, gạ gẫm), sau này được"trưng dụng
"để chỉ những người dùng lời nói khống chế lòng tin và tinh thần của đối phương, hay còn gọi là"thao túng tâm lý. Hệ thống:…… Cô sớm nói cô biết nha.Tôi muốn xem thử cậu có phải thật sự hố tôi hay không.
"Chỉ là thử, thật đúng là. Hệ thống lúng túng:"Tôi chỉ nói giỡn thôi, cô đừng nóng giận.
"Thấy Tạ Ngôn Chiêu thờ ơ, nó dời đề tài đi:"Ký chủ, khi ở nước L, hẳn là cô biết bản thân mình có khả năng sẽ chết đi.Tạ Ngôn Chiêu:Biết.
"Đây không phải lời vô nghĩa. Hệ thống tò mò thả ra một vấn đề:"Vậy cô là vì nhiệm vụ hay là vì Đường Tô?
"Tạ Ngôn Chiêu lặng im một lát:"Đó đều là một việc.Là một việc, cũng có thể là hai việc. Cô không nói thì tôi cũng biết.
"Hệ thống thần bí nói:"Tôi có thể nhìn thấy được.
"Môi Tạ Ngôn Chiêu hơi mấp máy:"Nhìn thấy được cái gì?Giá trị tình cảm của cô.Hệ thống nói:Đây là năng lực đặc biệt của bọn tôi.
"Nó nhìn thấy thái độ của Tạ Ngôn Chiêu đối với nhiệm vụ từ trước tới giờ vẫn luôn không thay đổi, có thể làm thì làm, không thể làm thì phá, giá trị tình cảm ổn định ở mức"0-10
". Nhưng mà giá trị tình cảm đối với Đường Tô thì không giống vậy. Qua một lúc lâu sau, hệ thống như là lẩm bẩm nói:"Con người đúng là một loại sinh vật kỳ lạ, cơ thể sẽ làm ra hành động trước cả lý trí."
Tạ Ngôn Chiêu không nói gì, cô đang tự hỏi một việc. Hệ thống không biết đã rời đi từ khi nào, xung quanh lại lần nữa yên tĩnh.
Chỉ còn lại màn đêm tĩnh lặng và hơi lạnh thấm vào da thịt.
Tạ Ngôn Chiêu hoài nghi ký ức của thân thể này có khả năng đang trỗi dậy.Thời gian quay bắt đầu vào lúc 10 giờ sáng, tổ tiết mục phái xe tới đón ba người bọn họ. Tới nơi, Đường Tô và Tạ Ngôn Chiêu vừa xuống xe thì thấy địa điểm quay thế mà lại là bãi chăn nuôi của nhà mình. (đồng cỏ lớn dùng để nuôi thả gia súc)
Cũng không biết có phải trước đó Tần Y đã tìm hiểu qua hay không, dù sao thì Tạ Ngôn Chiêu cũng rất vừa lòng với sự sắp xếp này.
Tổ tiết mục giao cho bọn họ một nhiệm vụ nhỏ trong buổi sáng: Vắt sữa bò.
Nghệ sĩ và người đại diện một nhóm, trong vòng một giờ, xem nhóm khách mời nào vắt được càng nhiều. Xếp hạng của hôm nay có ý nghĩa đối với thức ăn vào giữa trưa.
Trước khi thi đấu, có nhân viên bãi chăn nuôi đến làm mẫu và chỉ dẫn cho nhóm khách mời.
Đều là người quen, Đường Tô còn định cùng bọn họ chào hỏi, không nghĩ tới tất cả đều xoay đầu xem như không quen biết cậu. Đường Tô giơ tay lên liền cứ lúng ta lúng túng mà đứng như vậy trong chốc lát, sau đó yên lặng buông tay xuống.
Trong quá trình làm mẫu, các khách mời khác đều nhìn xem vô cùng nghiêm túc, học được cũng ra hình ra dáng. Chỉ có Đường Tô, cậu ngồi ở bên cạnh chơi bò con.
Cậu không đến xem cùng, bởi vì công việc này từ nhỏ cậu đã làm, nhắm mắt lại cũng làm được.
Giờ phút này tâm tình của cậu vô cùng vui sướng: Trải qua nhiều kỳ gian nan như vậy, rốt cuộc cậu cũng có thể thả lỏng được một phen!
Sau khi học tốt động tác, người ở bãi chăn nuôi dẫn khách mời đi chọn con bò mà họ muốn vắt sữa.
Các khách mời không có yêu cầu gì nhiều, chỉ muốn chọn con nào ngoan, không nổi giận.
Nhưng cái này có quá nhiều nhân tố không xác định, bây giờ nhìn nó ở trong chuồng thú có vẻ an tĩnh, dịu ngoan, nhưng khi dắt ra ngoài thì không nhất định. Vạn nhất kỹ thuật không đúng, chọc nó tức giận, nó duỗi chân sau một cái, có thể đá người bay xa tìm không ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!