Hơn 3 giờ sáng, bóng đêm dày đặc bao trùm mọi thứ, hai chiếc trực thăng vũ trang không biết xuất hiện từ khi nào, lơ lửng bất động giữa không trung.
Một tiếng súng nổ vang lên kinh hoàng khiến tất cả mọi người ở phía dưới đều sững sờ. Chưa kịp định thần lại thì những tiếng súng tiếp theo đã nối tiếp nhau vang lên liên hồi.
Âm thanh lần này truyền đến từ các hướng khác nhau dưới mặt đất.
Tạ Ngôn Chiêu chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng đẫm máu đến thế, hai người trước mặt cô bị đạn bắn xuyên qua bả vai, viên đạn mạnh mẽ trực tiếp làm đứt toàn bộ cánh tay, kể cả người cũng bị đánh bay ra xa.
Hiện tại bọn họ nằm trên mặt đất, phần vai bị xé rách, máu thịt văng tung tóe, xương cốt đều bị vỡ thành bột mịn, miệng phát ra tiếng kêu la thảm thiết. Chưa chết, nhưng còn không bằng đã chết.
Chỉ trong nháy mắt, nhóm phần tử khủng bố vây quanh con tin đã bị đánh bại, một đội quân vũ trang cầm súng xuất hiện từ nhiều hướng khác nhau, giống như những u linh quỷ khí dưới màn đêm đen thăm thẳm.
Trực thăng vẫn lơ lửng bất động ở trên không trung, có hai sợi dây thừng từ cửa khoang thả xuống, dưới mặt đất nhanh chóng xuất hiện bảy người, người cầm đầu cẩn thận ngắm súng trường, những người còn lại cầm theo súng tự động MP5.
Ý thức của Tạ Ngôn Chiêu còn đang trong trạng tự do, người trước mặt đã tiến đến phía cô, giọng nói trong trẻo nhưng có chút nặng nề:
"Nói sáu tiếng nhưng cô lại làm nhiệm vụ phải bắt đầu trước nửa tiếng."
Tạ Ngôn Chiêu khẽ ngẩng đầu, mở to mắt nhìn người này.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, dáng đứng uy nghi. Toàn thân được bọc kín trong bộ quần áo bảo hộ và áo chống đạn, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xanh xám sắc lạnh.
Trên tay áo trái của hắn có khâu một huy chương, nhìn hình thù, là một con chim ưng có chút kỳ quái, có thể nói là một loài ác điểu.
Tạ Ngôn Chiêu nhớ ra rồi, cô đã từng gặp người này.
Có đôi khi Ograve sẽ đi đến những quốc gia có chiến loạn để biểu diễn, mấy lần đi đều là nhóm người này hộ tống về nước. Nghe ông giới thiệu, bọn họ là đoàn lính đánh thuê có thực lực mạnh nhất toàn cầu, bảo đảm an toàn tuyệt đối, người đứng đầu tổ chức là Spirit, chiến lực cường hãn.
Chỉ là có một lần Ograve về nước bị sốt cao, phải nằm ở nhà nửa tháng mới đỡ.
Thời điểm Tạ Ngôn Chiêu đi thăm, Eleanor nói cho cô, là bởi vì ở nước ngoài Ograve bị phần tử khủng bố bắt cóc, Spirit bắn vỡ đầu hắn trước mặt ông. Cũng là dùng trọng hình ngắm bắn súng trường, đầu tên phần tử khủng bố trực tiếp bay ra trước mắt Ograve, ông bị dọa đến ngất, sau đó sốt cao.
Nghĩ như vậy, người này hôm nay đã rất ôn hòa, không có làm Tạ Ngôn Chiêu nhìn thấy hình ảnh khủng bố như vậy.
Spirit đối diện với con ngươi kinh hồn chưa định lại như cũ của Tạ Ngôn Chiêu, sau đó nhìn lướt qua tên phần tử khủng bố ngã trên mặt đất, nói với những người khác trong tổ chức thông qua tai nghe:
"Nhiệm vụ kết thúc, có thể đi rồi."
Hắn lấy ra khóa an toàn từ phía sau, cột vào phần eo của Tạ Ngôn Chiêu, nhìn tình hình là chuẩn bị trực tiếp đưa cô lên trực thăng.
Khi những người khác còn đang sợ tới mức run bần bật, Quan Thắng Thắng đã kịp thời phản ứng lại. Cô ta nhìn ra tổ chức cứu viện này là do Tạ Ngôn Chiêu tìm tới, liền hô lên với bọn họ:
"Chúng tôi đi cùng với cô ấy, có thể đưa chúng tôi theo với được không?"
Spirit đưa mắt liếc nhìn đám người họ một cái thì trông thấy có rất nhiều gương mặt Hoa Quốc.
Quá nhiều người, hắn nhíu mi xuống, nói với Tạ Ngôn Chiêu:
"Cứu cô là giao tình, nhưng nếu muốn dẫn bọn họ theo cùng, thì đó chính là giao dịch."
Có tiền!
Không biết ai trong đám người hô một tiếng:
"Chúng tôi có tiền! Có thể giao dịch!"
Spirit quay đầu về hướng bọn họ, thần sắc không vui:
"Trước tiên là giao tình, rồi mới đến giao dịch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!