Chương 36: Tập kích (2)

Gọi điện cho cậu, chuông kêu chưa tới hai cái thì đã được kết nối. Cô nghe thấy Đường Tô ở đầu bên kia kích động hỏi cô:

"Chị, chị sao rồi? Không bị gì chứ!"

"Không sao hết, chị đang ở……"

Tạ Ngôn Chiêu vừa định nói cho cậu biết mình đang ở đâu thì Đường Tô bỗng nhiên cắt ngang cô: Chị đừng nói!

…… Hả? Tạ Ngôn Chiêu không rõ nguyên do.

"Bên này có người đang bán đứng chị, chị nhất định phải trốn……"

Đường Tô còn chưa nói dứt lời, điện thoại đã đột ngột bị cắt đứt, hình như là có người đến gần, cậu sợ bị phát hiện nên gấp gáp cúp máy.

Tạ Ngôn Chiêu không rõ bên kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác mách bảo cô rằng cậu đang gặp nguy hiểm.

Sáu tiếng vốn không dài, hơn nữa dưới tình huống phải đi xuyên quốc gia thì đây đã là hiệu suất cao, nhưng hiện giờ cô lại cảm thấy rất gấp gáp.

Cô nghĩ đến những phương án khác.

"Anh có biết điện thoại của đại sứ quán bên này không?" Cô hỏi Hạ Tàng Phong.

"Tôi biết, nhưng mà……" Hạ Tàng Phong muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra, anh nhận lấy điện thoại, nói: Để tôi gọi.

Hạ Tàng Phong nhanh chóng bấm xuống một dãy số, như thể đã nhớ kỹ trong lòng. Sau khi kết nối được với bên kia, anh nhanh chóng giải thích tình huống bên này cho đại sứ quán.

Tạ Ngôn Chiêu nhìn sắc mặt anh ngưng trọng:

"Có phải không được lạc quan hay không?"

"Có thể nói như vậy, đại đa số đại sứ quán không có quân đội." Hạ Tàng Phong nói một cách uyển chuyển.

Đại sứ quán có thể bảo vệ bạn khi tai nạn không quá nghiêm trọng. Còn trong tình huống khẩn cấp như bị phần tử khủng bố bao vây này, trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể đốc thúc chính phủ nước sở tại tiến hành các hoạt động quân sự.Vào lúc 1 giờ sáng, khoảng cách từ cuộc điện thoại với Đường Tô đã trôi qua ba tiếng. Tạ Ngôn Chiêu nhìn cánh cửa hang động tối đen như mực, mồ hôi lạnh trên người không ngừng chảy ra khiến cô gần như không còn tỉnh táo.

Cô muốn gọi lại cho Đường Tô, nhưng đều bị tắt máy.

Hạ Tàng Phong giúp cô phân tích:

"Bên ngoài không có tiếng súng, cũng không có tiếng nổ mạnh, bọn họ nhất định vẫn an toàn."

"Tôi biết, nhưng mà……"

Thật ra Tạ Ngôn Chiêu có thể chắc chắn cậu vẫn an toàn, vì ngoài những yếu tố khách quan ra, còn có một lý do rất quan trọng là hệ thống không thông báo gì cả.

Nếu Đường Tô xảy ra chuyện, nghĩa là nhiệm vụ đã thất bại, hệ thống chắc chắn sẽ thông báo cho cô.

Nhưng cô vẫn rất lo lắng, không thể khống chế được mà nghĩ ngợi lung tung.3 giờ sáng, bên ngoài vang lên một loạt tiếng súng. Giữa màn đêm yên tĩnh, âm thanh đó như một nhát dao sắc bén đâm vào thần kinh của mỗi người, khiến họ sợ hãi từ tận đáy lòng.

Cùng lúc đó, chiếc điện thoại kiểu cũ bất ngờ vang lên, tiếng chuông là một giọng nữ dùng giọng hát kỳ quái hát lên một cách sâu lắng, dưới tình huống này, tiếng chuông đó không khác gì quỷ kêu.

Khi hát đến câu thứ hai, Tạ Ngôn Chiêu bừng tỉnh, vội vàng nhấn nút nghe.

Là tiếng của Nghiêm Bạch, có thể nghe ra được sự hoảng loạn và sợ hãi vô cùng, giọng nói cũng đều run rẩy:

"Tạ Ngôn Chiêu, khách sạn bị bao vây rồi! Cô đang ở đâu? Mau ra đây!"

Bên kia cãi cọ ầm ĩ, Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy giọng của Quan Thắng Thắng, thanh âm bén nhọn có thể làm ống nghe nổ tung:

"Bán đứng đồng bào không phải người!!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!