"Đường Tô không sao, nhưng giờ cậu ấy không có ở đây. Lúc cô đi ra ngoài tìm cậu ấy thì mọi người đã chạy về rồi, hiện tại chắc là đang trong hầm trú ẩn của khách sạn." Hạ Tàng Phong nói.
Tạ Ngôn Chiêu nghe thấy Đường Tô không sao thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lúc này đầu cô hơi đình trệ, sau một hồi lâu mới hỏi lại anh:
"Vậy sao anh lại ở đây?"
"Chỗ tôi biểu diễn cách cô khá gần, đang trên đường về thì gặp cô nên liền đưa cô đến hầm trú ẩn gần nhất." Hạ Tàng Phong dừng một chút, nói:
"Chỗ này cách khách sạn không xa, khoảng một con phố, chừng hơn 1000m."
Khi Hạ Tàng Phong trả lời câu đầu tiên thì cố ý bỏ qua một chi tiết.
Vậy sao…
Tạ Ngôn Chiêu lên tiếng xong thì im lặng không nói chuyện nữa, cô từ từ đánh giá xung quanh.
Đây là một cái hang động gần giống với hầm trú ẩn của khách sạn, ngoại trừ cô và Hạ Tàng Phong ra thì trong động còn có mười mấy người bản địa, phần lớn là phụ nữ và trẻ em, lúc này đều đang ngồi dựa vào tường. Trên mặt đất chỉ có một tấm thảm, hiện tại đang bị cô đè dưới thân.
Hầm trú ẩn là để tạm thời ẩn nấp khi có chiến tranh, vì thế nên khá chật chội, nhưng không phải do đào bới lung tung mà có, không gian bên trong được sắp xếp rất có quy tắc, đất đá được mài nhẵn nhụi.
Hơn nữa, Tạ Ngôn Chiêu nhìn thấy trên tường có mấy cái hốc hình chữ nhật, bên trong đựng bình hoa và thú nhồi bông.
Tạ Ngôn Chiêu nghĩ đến chủ đề lần này của chương trình, Giọt lệ tinh quang, thật sự rất phù hợp với tinh thần của quốc gia này.
Tạ Ngôn Chiêu muốn ngủ trong chốc lát, nhưng đầu quá đau, không ngủ được. Cô nghe thấy những người dân bản địa đang nói chuyện, ngôn ngữ nước L không phổ biến lắm, Tạ Ngôn Chiêu chỉ có thể hiểu được những từ cơ bản.
"Anh có biết họ đang nói gì không?"
Tạ Ngôn Chiêu hỏi Hạ Tàng Phong.
Hạ Tàng Phong ngưng thần nghe một lát, nói:
"Đang thảo luận xem lần khủng bố tập kích này khi nào thì kết thúc."
Khủng bố tập kích?
Tạ Ngôn Chiêu nghi hoặc:
"Không phải là chiến tranh sao? Ở khách sạn người ta nói là không kích."
Tổ chức khủng bố nào lại làm ra trận địa đột kích lớn như vậy chỉ để tấn công một đất nước nghèo đến mức gió lùa tứ phía chứ?
Không phải.
Hạ Tàng Phong lắc lắc đầu,
"Chiến tranh ở đây đã ngừng từ lâu rồi."
Vị trí địa lý của nước L rất đặc thù, gần đường xích đạo, nối liền ba châu
- Á, Âu, Phi, trước khi có danh hiệu
"Nước mắt mỹ nhân ngư", nó còn được biết đến với tên gọi là Hành lang trên biển.
Theo lý thuyết, nó được trời cao ưu ái cho ưu thế địa lý, không thể nào kinh tế lại lạc hậu như vậy được, nhưng do có nhiều hoá thạch dẫn đến việc nguồn tài nguyên bị thiếu hụt, cơ sở công nghiệp yếu kém, nền kinh tế bị phụ thuộc nên dễ bị ảnh hưởng từ ngoại giới thông qua khách du lịch.
Bản thân không đủ mạnh, lại nắm giữ vị trí mà những quốc gia khác thèm muốn, cho nên tất yếu sẽ bị các quốc gia đó tiến hành xâm lược vũ trang với ý đồ xâm chiếm. Trong lịch sử của thế giới này, nước L quả thật từng có một thời gian trở thành đất nước thuộc địa.
Dù sau đó đã đấu tranh giành lại được độc lập, nhưng chiến tranh vẫn kéo dài mãi không ngừng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!