Nước L có tổng cộng 8 tỉnh thành, chia nhỏ ra 23 đơn vị hành chính, 《 Hoa Lộ 》được tổ chức quay tại thủ đô, nằm ở vùng trung tâm của cả 8 tỉnh.
Lần này tới có cả Chủ tịch tỉnh, Bộ trưởng Bộ phát triển và cả Bộ trưởng Bộ giáo dục
- người phụ trách quản lý về các vấn đề giáo dục trong nước.
Khách sạn sắp xếp cho bọn họ một gian phòng thoạt nhìn trông có chút xa hoa để bọn họ tiện trao đổi chuyện quan trọng.
Nghiêm Bạch và Quan Thắng Thắng muốn tới gần nghe lén nhưng bị nhân viên chính phủ đứng ngoài cửa chặn lại nên bọn họ đành phải quay về nhà ăn.
Quan Thắng Thắng nói thầm:
"Hay là cô ta ở bên ngoài phạm phải chuyện gì nên bị bắt lại."
Nghiêm Bạch gãi gãi nhúm tóc như rễ cây, nói
"Muốn bắt thì bắt nhanh lên, đừng làm liên luỵ đến chúng ta."
Những người khác lúc này đều đang tụ tập ngoài cửa nhà ăn, thấy hai người họ trở về thì liền hỏi:
"Biết chuyện gì không?"
Nghiêm Bạch bực bội nói:
"Không biết, không cho nghe. Nhưng mà nhiều người đến như vậy, chắc chắn không phải chuyện tốt."
Quan Thắng Thắng suy đoán:
"Anh nói xem mỗi ngày cô ta đều mang về nhiều hoa hồng như vậy, có khi nào là trộm không?"
Đường Tô vốn dĩ đang đứng ở hàng phía sau, vừa nghe được lời này liền lập tức vọt lên phía trước, chỉ vào hai người họ.
Cậu đang định chửi thì bị Thẩm Liên Chi đánh gãy.
"Chị Thắng Thắng đừng nói bậy, chị Ngôn Chiêu có tiền như vậy mà, sao lại trộm được. Em thấy, có khi nào là do chị ấy ra ngoài chơi rồi không cẩn thận va chạm vào động vật hoang dã làm nó bị thương rồi hay không?"
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này nên vô cùng khẩn trương chú ý sự việc.
[ Thẩm Liên Chi nói câu này nghe cũng không tốt hơn chút nào. ]
[ Tại sao đều nghĩ là chuyện xấu vậy, không thể là chuyện tốt được à? ]
[ Đúng vậy, Tạ Ngôn Chiêu mỗi ngày chỉ leo có hai tầng lầu mà lúc nào cũng than mệt người, thân thể như vậy, muốn bị thương cũng là động vật hoang dã làm cô ấy bị thương chứ? ]
Nghiêm Bạch cũng không ủng hộ suy đoán của Thẩm Liên Chi,
"Động vật hoang dã do Bộ lâm nghiệp quản lý, chủ tịch tỉnh đến làm gì?"
"Biết đâu ở chỗ này phân cấp cơ quan phụ trách chuyên môn khác với nước chúng ta thì sao? Chúng ta lại không hiểu." Lãnh Xu nói.
Hạ Tàng Phong không tới góp vui xem náo nhiệt, anh còn ngồi trong nhà ăn, lúc này lên tiếng nói:
"Mấy người đừng đoán mò nữa, chắc là cô ấy ra ngoài làm việc tốt nên được chính phủ tuyên dương."
Một câu này của anh dẫn câu chuyện đang đi xa quay trở về.
Nghiêm Bạch nói:
"Làm sao có thể? Chúng ta tới đây mới được có bốn năm ngày, cô ấy có thể làm được việc tốt gì mà phải đích thân chủ tịch tỉnh tự mình tới tuyên dương chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!