Chương 32: Hoa hồng (2)

Chủ đề quay của kỳ này khá nhẹ nhàng, gọi là Giọt lệ tinh quang, ý nói rằng mặc dù chiến tranh tàn phá mang đến bi thương cho

"viên nước mắt mỹ nhân ngư" này, nhưng nó vẫn tràn ngập hy vọng và hoài bão, con người nơi đây vẫn giữ được lòng nhiệt huyết với cuộc sống.

Nhiệm vụ của năm nghệ sĩ lần này là truyền niềm vui tới cho mọi người.

Tổ tiết mục sắp xếp cho năm người họ xuống đường biểu diễn, tự do biểu diễn cái gì cũng được, chỉ cần không vi phạm pháp luật. Bên cạnh mỗi người để một cái bình hoa, trong đó có một trăm bông hoa. Nếu người qua đường thích màn biểu diễn của họ thì có thể lấy đi một cành hoa.

Không được lấy nhiều lần.

Thứ hạng sẽ tính dựa vào thời gian bình hoa của ai ít đi nhanh nhất.

Những nghệ sĩ khác nếu không ca hát thì là khiêu vũ, mà Quan Thắng Thắng chỉ biết mỗi diễn kịch.

"Chẳng lẽ bắt em đọc một đoạn lời kịch ở giữa đường sao? Ai sẽ xem chứ?" Cô ta tức giận đến giậm chân:

"Như vậy là quá không công bằng với em! Em phải đi tìm đạo diễn để nói cho rõ ràng!"

Âu Dương Lam giữ chặt cô ta lại:

"Chủ đề lần trước là đề tài em am hiểu, như vậy đối với Hạ Thừa Dục không phải cũng là không công bằng sao? Em xem cậu ta cũng có nói gì đâu."

Cậu ta còn lợi hại hơn em, có nhiều fans hơn em, nhưng vẫn phải làm theo yêu cầu của tổ tiết mục.

Âu Dương Lam lấy ví dụ có hiệu quả, Quan Thắng Thắng lập tức nhận ra Hạ Thừa Dục còn không để ý, nếu cô ta còn tiếp tục so đo chuyện này thì chắc chắn sẽ bị người xem mắng.

Căn phòng này có bốn người, nệm được trải thành một hàng, vì hai nghệ sĩ có mâu thuẫn nên Âu Dương Lam và Lãnh Xu ngủ ở giữa.

Lúc này Thẩm Liên Chi tắm xong đi ra, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ,

"Phong thuỷ luân chuyển, lần trước là chị nên lần này sẽ là người khác, chị Thắng Thắng nên bình tĩnh một chút."

Cách một tấm vải rèm không nhìn thấy người, nhưng Quan Thắng Thắng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hả hê của cô ta khi nói câu này.

Lần này do phải đi xa nên số lượng thiết bị tổ tiết mục có thể mang theo bị hạn chế, trong phòng các khách mời không lắp camera. Cho nên bọn họ có thể thoải mái nói chuyện hay làm gì đó mà không cần lo lắng sẽ bị phát sóng, tùy tâm sở dục, muốn làm gì thì làm.

Quan Thắng Thắng vén rèm lên, một chân vượt qua nệm của Âu Dương Lam, chuẩn bị đi đến chỗ của Thẩm Liên Chi.

Âu Dương Lam vội vàng túm chặt cô ta lại:

"Em mau đi tắm đi, nước sắp tắt rồi, đừng lăn lộn nữa."

Quan Thắng Thắng bị cản lại mới nhớ ra thời gian sử dụng nước ấm có hạn, vì hai người đại diện còn chưa tắm nên nhanh chóng cầm quần áo chạy vào phòng vệ sinh.Lần này chương trình không giới hạn địa điểm, năm nghệ sĩ tự mình tìm kiếm không gian phù hợp cho mình.

Tất cả các nghệ sĩ đều muốn đi đến khu phố trung tâm vì ở đó có nhiều người, nhưng nếu vậy thì rất dễ bị phân lưu với những người khác, còn dễ bị so sánh, sinh ra áp lực cạnh tranh. Tốt nhất là ai ca hát thì tách ra, ai khiêu vũ thì cũng tách ra.

Về phần Quan Thắng Thắng, không ai chú ý đến cô ta, cô ta cũng cảm thấy mình ở bất kỳ đâu cũng có thể biểu diễn được. 

Thật ra nếu đặt ca hát và khiêu vũ biểu diễn cùng nhau, rất dễ tạo ra sự quấy nhiễu vì sử dụng hai loại âm thanh khác nhau. Nếu muốn chiến thắng mà không kéo người khác xuống, tất cả mọi người đều rõ ràng, tốt nhất là bọn họ không ở cùng một chỗ.

Sau khi biết phải tự chọn địa điểm, Thẩm Liên Chi dậy rất sớm, trước tiên ra ngoài để chọn địa bàn.

Loại chương trình phụ thuộc vào người xem để quyết định vận mệnh này yêu cầu mỗi người trước ống kính đều phải sắm vai người tốt. Do đó, sau khi Thẩm Liên Chi chọn xong, những nghệ sĩ khác sẽ không tự tìm chết mà tới cướp địa bàn.

Mấy nghệ sĩ hừng hực khí thế bắt đầu biểu diễn, người đại diện ở bên cạnh thì căng thẳng theo dõi, thỉnh thoảng lại đi xem xét tình hình của đối thủ, thời thời khắc khắc chú ý đến thành tích xếp hạng của nghệ sĩ nhà mình.

Khi Đường Tô biểu diễn, Tạ Ngôn Chiêu lại không có ở đó.

Tần Y dò hỏi Đường Tô, Đường Tô nói với hắn:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!