Chương 30: (Vô Đề)

7 giờ tối, cả ba tầng ghế trong nhà hát lớn đều không còn chỗ ngồi, Hạ Tàng Phong là người biết tin tức về buổi biểu diễn sớm nhất nên anh đã mua chỗ ngồi ở vị trí hơi khuất một chút nhưng vẫn bảo đảm được hiệu quả âm thanh — ghế đầu tiên ở tầng thứ hai. 

Anh và Ngô Hãn cùng đi, Ngô Hãn ngồi ở phía sau lưng anh.

Tần Y và Ôn Nam Trúc biết tin hơi muộn nên chỉ có thể mua được ghế ngồi ở tầng ba, chỗ đó thì không thể nhìn được rõ mặt nghệ sĩ trên sân khấu, nhưng nếu dùng điện thoại hoặc camera thì vẫn được — mặc dù việc quay chụp là không được phép nhưng vẫn có người lén làm như vậy.

Chỗ ngồi của Đường Tô là do cậu tự mình chọn.

Tạ Ngôn Chiêu hỏi cậu muốn ngồi ở tầng mấy, cậu nói cậu muốn ngồi ở tầng một, muốn cách Tạ Ngôn Chiêu gần nhất. Vì thế Tạ Ngôn Chiêu liền cho cậu vé ngồi ở chính giữa tầng một.

Vị trí đó có thể nhìn thấy mặt của Tạ Ngôn Chiêu rõ nhất, nhưng âm thanh thì giống nhau, âm thanh của các loại nhạc cụ đều vang lên ở trên đầu.

7 giờ rưỡi, toàn bộ chỗ ngồi đều đã được lấp đầy.

Các thành viên trong ban nhạc lần lượt bước lên sân khấu từ phía sau khán đài, gần một trăm người, trong đó có hơn hai mươi người chơi violin.

Mỗi khi có một người cầm đàn violin bước ra, Đường Tô đều ngồi thẳng người lên, rướn cổ nhìn xem.

Tần Y và Ôn Nam Trúc ở tầng 3 cũng có động tác tương tự như cậu.

Thẩm Liên Chi cũng ngồi ở tầng 3, trong một góc, cô ta nhìn thấy Ôn Nam Trúc, nhưng lúc này nhà hát lớn yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được nên cô ta không dám lên tiếng kêu hắn, chỉ có thể đem tâm tư quay trở về sân khấu.

Cô ta thấy từng người chơi violin đều đã ổn định chỗ ngồi, cuối cùng ngay cả chỉ huy cũng đã bước ra mà cô ta vẫn không nhìn thấy Tạ Ngôn Chiêu đâu.

Một loại vui sướng điên cuồng nhanh chóng nảy sinh từ đáy lòng.

Không lẽ Tạ Ngôn Chiêu nói dối sao!

Ba người còn lại cũng không kìm được mà lo lắng, thân thể đều tiến về phía trước, thậm chí còn muốn trèo qua lan can để xem. Ôn Nam Trúc còn lấy điện thoại ra soi thật kỹ từng người trên sân khấu — hắn sợ vừa rồi mình bỏ lỡ, không chừng Tạ Ngôn Chiêu đã lên sân khấu rồi.

Thẩm Liên Chi cũng lấy điện thoại ra, nhưng không phải để xem sân khấu, mà là gửi tin tốt này cho Lãnh Xu.

Niềm vui sướng xông thẳng lên đầu, tim đập thịch thịch thịch như muốn nhảy ra ngoài, nhưng chợt có một gáo nước lạnh đột nhiên dội thẳng xuống làm trôi đi hết những cảm xúc đó.

Tạ Ngôn Chiêu mặc một bộ lễ phục dạ hội cúp ngực màu xanh lục đậm, tóc búi gọn, không đeo bất cứ trang sức gì, để lộ ra vai cổ mảnh khảnh tuyệt đẹp, trên mặt trang điểm tinh xảo, một khuôn mặt kiều diễm. Nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp như ập đến trước mặt.

Ba dãy đầu tiên bên tay trái của chỉ huy là các nghệ sĩ đàn violin, tất cả mọi người đều ngồi, Tạ Ngôn Chiêu đi lên phía trước bắt tay với chỉ huy, khom lưng chào khán giả, sau đó tiến về phía trước của bục chỉ huy.

Bây giờ khán giả mới nhìn thấy thì ra bên cạnh bục chỉ huy còn có một chiếc microphone được kết nối, mà vị trí của Tạ Ngôn Chiêu là ở đó. Cô không ngồi mà đứng trước các nghệ sĩ.

(Tham khảo chút nhé:

Có thể vị trí của Tạ Ngôn Chiêu ở trong khoảng chỗ 1st violins hoặc 2nd violins, và vai trò của cô ấy là Concert master (hoặc Leader) đóng vai trò giống người lớp trưởng. Concert master sẽ làm nhiệm vụ chỉ đạo các nhạc cụ so dây cho đúng đầu mỗi buổi hòa nhạc (Concert).

Trong các tác phẩm, có những đoạn có violin độc tấu thì Concert master sẽ đảm nhiệm.)

Kể từ giây phút cô bắt tay với chỉ huy, Hạ Tàng Phong liền biết được rõ ràng thân phận của cô ở trong ban nhạc này là gì. (là bè trưởng)

Chỉ có thủ tịch một ban nhạc mới có động tác đó, nó thể hiện thái độ của toàn bộ ban nhạc, mong muốn hợp tác vui vẻ với đối phương.

Mà vị trí đứng của Tạ Ngôn Chiêu càng chứng thực suy nghĩ của anh. Cô đứng ở trước các nghệ sĩ khác, bởi vì cô sẽ dẫn dắt cả ban nhạc, đồng thời là người mở đầu và biểu diễn độc tấu.

Trong khi những người khác còn đang trong trạng thái khiếp sợ. Tạ Ngôn Chiêu đã đem đàn violin đặt lên vai trái của mình, kéo một đoạn 440HZ chuẩn âm A. Không lệch một âm nào, tinh chuẩn cực độ.

Sau đó những nghệ sĩ trong ban nhạc đều dựa theo âm điệu của cô mà điều chỉnh độ cao của âm thanh, đảm bảo cho toàn bộ ban nhạc phối hợp biểu diễn một cách thống nhất.

Bản nhạc đầu tiên là《 Giao hưởng No. 1 giọng Đô trưởng 》của Brahms.

Mở màn bằng đàn violin, đàn cello và kèn clarinet tạo ra một bầu không khí trầm lắng, ngay sau đó, bè violin thứ nhất và bè violin thứ hai nhiệt tình tham gia vào biểu diễn, tiết tấu từ nhanh chuyển sang chậm rồi lại nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!